Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 |
Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 |
Con Đường Của Người Đệ Tử Cao-Đài - Hiền Tài Nguyễn Long Thành | Human Life - Hiền Tài Nguyễn Long Thành |
Acknowledgments
I would like to express my deep gratitude to His Holiness Ho-Phap Pham Cong Tac, whose guidance has enriched both my spiritual and social life.
He imparted invaluable wisdom, which I have distilled into the contents of this handbook, alongside the divine support that sustained me throughout its creation.
I extend my heartfelt appreciation to the leaders of the CaoDai Church for their unwavering encouragement and comprehensive support.
They generously permitted me to capture visual representations and provided essential documentation. I am also grateful to all those who contributed to the publication of works such as:
Many of these texts were translated and incorporated into this handbook. Finally, I humbly acknowledge my gratitude to God.
I would like to extend my special thanks to all my collaborators:
who assisted in typing and mimeographing the original copies before publication.
Additionally, numerous individuals generously contributed to defray the publication expenses, and their names are listed below. To all of them, I offer my profound gratitude.
Chapter 1: Introduction
In the realm of cross-cultural negotiations between the East and the West, linguistic and cultural disparities have often posed challenges, particularly when discussing matters of spirituality and religious philosophy.
In Vietnam, the landscape of religious ideas has profoundly influenced the collective consciousness across generations, forming a robust tapestry of distinctive thought.
The Westerner, driven by scientific and technological advancements, has increasingly organized their material life, inadvertently disrupting their spiritual equilibrium.
These disparities in lifestyle have occasionally brewed subtle conflicts within society, their presence growing until an inevitable eruption.
In acknowledging the mutual benefits arising from the coexistence of distinct ways of life, we must express our gratitude for the voluntary dissolution of both inner and outer obstacles.
This effort seeks to reconcile diverse lifestyles that have kept peoples apart for generations, offering our earthly existence a semblance of harmony in both the spiritual and material domains, amidst the multitude of simmering conflicts.
This endeavor aims to gather and present, in a simplified manner, insights drawn from religious texts, sacred scriptures, and the whimsical tapestry of human existence.
The birth of this handbook and its journey to your hands exemplify such an endeavor. In the ensuing chapters, I shall endeavor, with utmost clarity, to elucidate certain philosophical tenets of a relatively new religion that sprouted forth in Vietnam forty-four years ago.
This work is tailored, in part, for the Westerner seeking to delve into the spiritual essence of the Vietnamese people.
Here, the spirit of religion has silently permeated the collective conscience, guiding their social activities. Thus, I aim to facilitate your comprehension of the underlying motivations behind their chosen way of life.
The spiritual life of the Vietnamese populace is intricate, molded by the complex amalgamation of various religions. Consequently, religious activities hold a pivotal role in the community life of this nation, marked by tears, bloodshed, and the ravages of war.
In this pluralistic religious milieu, it would be a grave omission to obscure the role of CaoDaism, whether intentionally or inadvertently.
Over the course of its four-decade history, the adherents of this faith have actively shaped the contours of contemporary political policies and their corresponding institutions.
This is one of the principal motivations for the creation of this book, to aid those who aspire to spiritual growth through religious avenues, as well as sociologists and volunteers intent on supporting religious undertakings in Vietnam.
Such individuals may harbor uncertainty about where to commence or how to effectively align their endeavors with their objectives.
Moreover, due to countless interviews and discussions between Western journalists and dignitaries of CaoDaism, there has been considerable misunderstanding concerning the lives of CaoDaist disciples.
Western observers often scrutinize and opine solely through the lens of the physical. There are, however, earnest seekers who yearn to fathom every facet of this nascent religion, hoping to discover a new path aligned with the divine will that leads to true personal fulfillment.
Yet, owing to various factors, some arrive at conclusions that are at odds with the truth that CaoDaist disciples endeavor to convey.
Indeed, one cannot grasp the nature of God and His existence if they persistently cling to unyielding convictions that negate the divine presence in the universe.
To comprehend the deity whom all CaoDaists venerate, one must be willing to tread the path of a CaoDaist disciple — albeit in the realm of ideas alone.
By embarking on this theoretical journey, you will come to apprehend the overarching concept of human development as per the humanist perspective of CaoDaism.
You will gain insight into a disciple's lifelong journey, from the moment of acceptance onward, witnessing the evolution of their thought.
Ultimately, you will grasp the endeavors of CaoDaists in Vietnam as they strive to transcend the constrictions of a nation ensnared in the throes of a global conflict between two formidable ideological blocs — the Communists and the Capitalists.
Chapter 2: Understanding The Core Of Human Existence
To grasp the fundamental concept of human development in CaoDaist theology, it's essential to approach this subject with an open mind, setting aside any preconceived notions.
Any confusion, gaps, or difficulty comprehending human nature should be attributed to the author's limitations in conveying the concept, rather than any deficiencies in the idea of human formation within CaoDai doctrine.
A. Human Nature
Human nature is inherently divine, but let's start our exploration at a common foundation.
The physical body of any individual is composed of cells that come together to create muscles, bones, skin, hair, and more. If we view a human being as this cellular composition, what sets us apart from a lifeless body discovered by the roadside?
To infuse life into this cellular framework, there must be another element at play. Life manifests through the physical body's movements, including actions like eating, sleeping, worrying, experiencing anger, and contemplating.
This additional element is referred to as the "second body" contrasting with the physical body.
Now, considering that a human being comprises these two components – a body formed of cells and an imperceptible second body that imparts vitality – how do we distinguish humanity from the animal kingdom?
After all, animals also exhibit behaviors such as movement, eating, sadness, slumber, and desire, akin to our own.
Beyond these two foundational aspects, there must be something more that elevates humans, granting them a unique status in the journey of progress compared to other living beings on our planet.
The third and pivotal component is known as the soul, as acknowledged by theologians, while scientists identify its manifestation as the mind or intelligence.
Now, let's delve into a more comprehensive examination of these three facets that constitute human nature.
1. The Physical Body
For Westerners, the nature of the human body is a well-explored domain. However, if you are an Oriental unacquainted with Western concepts, delving into anatomy and biology texts can provide a deeper understanding of your own physical self.
2. The Second Body
Understanding the existence of the second body can be perplexing.
Consider this: after a day of work, we lie down to rest at night, and soon, it feels as though we forget everything. Our physical body lies still, becoming so numb that we lose sensitivity, even to the bite of a mosquito or the presence of someone nearby. Why does this happen?
The second body, which resides within our physical body to make it responsive, partially disengages from our flesh during these moments.
It ventures into other realms that correspond to its unique activities while maintaining a connection with our physical form.
Some refer to the symbol of this connection as the "magnetic fiber" responsible for regulating our heartbeat, breath, and occasional involuntary movements during sleep. When this connection is completely severed, we are declared lifeless.
3. Nature of the Second Body
According to CaoDai theology, an ethereal body, akin to our physical form but existing in a gaseous state, coexists within and around us.
Its defining characteristic is vitality. It attracts vital energy permeating the universe and channels it to our physical body to sustain our cells.
Additionally, it assimilates our earthly life experiences, gathered through our senses and impressions, and conveys them to more refined human structures.
These experiences act as the bricks paving our life path or serve as indelible imprints left by our evolutionary journey.
Although the second body resides within the physical frame, it is three-dimensional, and our daily thoughts and actions profoundly impact it.
Should an individual lead a life dominated by temporal desires, their second body, laden with the consequences of these desires, will, upon death, linger in remorse, cherishing the physical form as the most conducive vessel for its gratification.
In some instances, a person may even perceive the second body of a deceased individual, commonly referred to as a phantom. It resists leaving the flesh, as it views the physical body as an ally that facilitated the fulfillment of earthly desires.
It yearns to return, seeking the continued enjoyment of earthly pleasures unique to human existence. However, divine laws compel its departure, causing it to experience profound regret and sorrow.
Various religious miracles, such as salvation, deliverance, and prayers for the soul's ascension, function by alleviating this sorrow and regret, infusing the second body with increased energy and wisdom, hastening its departure from the flesh, and obliterating all memory of earthly existence.
This prompts the question: Where does the second body go? There must be a path.
If, during our lifetime, we strive for self-improvement, harness our desires, and utilize the energy derived from them to benefit all living beings and deepen our understanding of life, then at the moment of death, our second body will possess the wisdom to recognize that its worldly responsibilities are concluding.
Armed with this knowledge, it will depart from the flesh with ease and immense joy, much like a prisoner's liberation from confinement. It will follow the course dictated by the cumulative effects of its past actions and thoughts.
In essence, the course of action undertaken by the second body after death is a consequence of its actions and thoughts during its residence within the physical body.
Consequently, the temporal life of a CaoDaist disciple must be governed by church laws, designed to offer more opportunities for performing virtuous deeds and cultivating positive thoughts which will facilite the return of the second body to its divine source with ease.
This may be seen as a divine blessing or as a natural outcome of an eternal law of equity, contingent on one's mindset while reading these words.
4. The Soul
The third element constituting a human being is the soul. Throughout history, numerous religions have asserted that humans possess a soul, yet the understanding of the soul varies based on an individual's level of evolution and cultural background.
Attempts to explain the nature and essence of the soul, using human language, have often fallen short, akin to presenting advanced concepts to a novice.
In our daily lives, thoughts incessantly occupy our minds. Human intelligence elevates us to a prominent position among all living creatures on Earth.
Upon death, the fate of this intelligence is enigmatic. It seems implausible that such a profound entity, brimming with supernatural creative potential, would simply cease to exist upon the body's demise.
Is this intelligence our soul? No, it merely represents the observable impact on the human mind — the soul is the source of wisdom.
This perspective doesn't provide a definitive definition but rather a sphere of significance within the many enigmatic realms yet to be unveiled.
Depending on its degree of influence, the effect of the soul on the human mind can manifest as either rudimentary or sublime.
We refrain from assigning a physical form or image to the soul. It need not be empirically proven through sensory experience. Rather, we acknowledge its presence within us, a presence that eludes direct touch or sight.
The soul derives its sacred essence from the Creator of the universe. On its journey to this world, it adorns itself with a delicate sheen of vital energy known as the second body, aligning with its activities in the ideal realm.
To express its presence in the earthly realm, the soul dons yet another shroud — our condensed physical body.
The more densely compacted the worlds the soul descends into, the more it relinquishes its sanctity under the influence of these encompassing layers, each seeking its own gratification.
Remarkably, the most condensed and necessary cocoon is our own physical flesh, serving as the soul's primary vessel in this earthly realm.
In summation, a human being comprises three distinct components:
This separation is merely for explanatory purposes. Matters concerning their activities in this realm and their course toward the divine source transcend the confines of this handbook.
Some readers may draw parallels with scientific discoveries pertaining to the transmission of natural vibrations along nerves, affecting sensitivity and psycho-biological functions within cerebral centers, measurable through scientific instruments.
These phenomena are, in essence, techniques employed by a supreme creative power to manipulate human existence, sustaining and terminating life throughout the universe.
Human beings can merely emulate these techniques, participating in the preservation and cessation of life. It's crucial to differentiate between the processes and the source of creation.
The confusion surrounding this distinction has, at times, inflated human arrogance, impeding our progress significantly.
B. The Meaning of Life
The profound meaning of a CaoDaist's existence can be succinctly encapsulated in the divine message:
However, elaborating on the entirety of the philosophy surrounding the value of human life within a few pages is a formidable task.
Life extends beyond the physical realm, encompassing spiritual activities in unseen dimensions both before and after our earthly existence.
The intricate web of interconnections and reciprocal influences gives rise to the karmic law, binding individuals to their past lives and contemporaries in their shared community.
What holds true in earthly existence pales in significance when juxtaposed with the mysteries of the invisible realms.
To unravel the meaning of life, we must establish a foundational perspective — one that is rational and comprehensible.
This foundational concept must be presented in a simplified manner, as it forms the basis for a comprehensive system of thought that governs the entire universe. For our purposes, let us begin with the inception of an individual's life.
Prior to their earthly arrival, before they materialize with three constitutive elements, do their existence and activities possess intentionality?
Every CaoDaist disciple unequivocally answers in the affirmative — there is intentionality.
On the path to earthly life, the soul embarks on a series of purposeful activities across unseen realms to prepare itself for incarnation in a human body.
To prevent any preconceived biases, these realms remain unnamed to avoid misconceptions. The soul's activities in these imperceptible dimensions aim to establish unique bonds or dwellings corresponding to each plane within the unseen world.
As the soul progresses toward Earth, it carries these previous bonds or dwellings with it. At each plane, it dons a new, denser, and weightier frame, layering over the previous dwelling. The densest and heaviest of these frames is our visible physical body.
Once the soul borrows the physical body to manifest God's vitality in a specific individual, it is bound by destiny to return to its source.
During this journey back to its source from the earthly world, the soul must shed the dwellings borrowed in earlier stages.
The last dwelling used on the journey to Earth will be the first to be discarded, and in this sequential fashion, it continues to shed other constitutive bonds after relinquishing the final frame, our physical body.
A verse from CaoDai prayers provides a rough depiction of this process:
Throughout this two-way journey, encompassing stages of creation, maintenance, and dissolution, we focus on one stage: when the soul incarnates in bodily flesh.
Returning to the present reality of a CaoDaist disciple on Earth, we ponder the essence of their life within the broader context of human creation in the universe.
When a disciple recognizes themselves as a child of God, they seek to emulate the virtues inherent in God.
You might often hear CaoDaists proclaim, "GOD is YOU and YOU are GOD". This serves as a reminder of their duty to reflect God's image in the world.
God's love for life is boundless, and in earthly existence, disciples strive to embody this virtue by directing all their actions and thoughts toward the singular purpose of sustaining life and preserving all living creatures.
In essence, a disciple's life is dedicated to serving all beings.
Through daily acts of offering flowers, white wine, and tea — symbolizing their devotion of body, mind, and soul to God — they beseech acceptance as servants of all living creatures. This, in essence, is the foundational philosophy of human life: Service.
You may wonder about the practical actions undertaken by CaoDaists to manifest the meaning of their lives. The diverse stages of progress among disciples preclude a one-size-fits-all approach.
Prescribing identical tasks for all disciples is untenable given their varying levels of advancement. While there is no comprehensive list detailing daily activities for every disciple worldwide, there is a universal law — love.
The expression of God's love assumes unique forms within each nation and religion worldwide. As a result, some specific articles of law followed by the CaoDai Church in Vietnam may not be applicable to people of other nations and may evolve accordingly.
This adaptability is a distinctive facet of CaoDaist life. The church's rigorous laws are not impervious barriers to outsiders but rather a sturdy framework within which disciples evolve into serving individuals, progressively expanding the scope of their activities and their capacity for embracing everyone, mirroring the boundless love of God.
C. The Relationship Between the Visible and Invisible
Delving deeper into the journey of a CaoDaist disciple from earthly existence back to their divine origins, we discover that theological motives hold more sway than societal obligations, compelling them to adhere to stringent regulations for the service of both religion and society.
During special occasions, such as the anniversaries of their religious predecessors or the passing of loved ones, these disciples fervently pray for the elevation of spiritual beings in the invisible realm. They hold a profound belief in the interconnectedness of our tangible world and the ethereal.
As previously mentioned, the second body, upon departing the physical vessel, embarks on a path dictated by the accumulation of past deeds and thoughts.
In essence, one's life choices steer the course of the second body and the soul. For those aspiring to self-improvement, this path is straightforward, brief, and illuminated.
Conversely, for the malevolent, it is a convoluted, exceedingly protracted, and laden with sorrow.
CaoDaist disciples are steadfast in their belief that their altruistic endeavors on behalf of humanity will facilitate their progress along the righteous path.
Here, the term "rising of divine position" conveys not hierarchical titles or ritual vestments but rather signifies ease of progression and profound evolution.
It is devoid of any selfish aspirations, aligning with the core tenets of a religion that vehemently rejects all forms of self-interest, even in the minds of its most spiritually advanced disciples.
It is an oversimplification to assert, as some observers have, that the devotion of a Cao Dai disciple primarily serves the interests of their societal group.
While this may hold true from a societal perspective, a comprehensive understanding of the life of a religious follower necessitates recognition of this theological foundation."
Chapter 3: The Life of a CaoDai Disciple
This chapter delves into the life of a Cao Dai disciple in Vietnam. It's important to note that this is not representative of life for people from other regions, as each nation has its own traditions, customs, and varying levels of spiritual development.
In Vietnam, the province of Tay Ninh is home to the largest Cao Dai community, with approximately 163,000 followers congregating around the Holy Temple within a vast area known as the CaoDai Holy City.
In the surrounding suburbs, Cao Dai disciples live amidst followers of other religions and individuals without religious affiliation.
Cao Dai followers make up roughly 70% of the province's population. They are also present in many provinces in South Vietnam and several in North Vietnam.
Prior to the division of territory following the Geneva Accords of 1954, some Cao Dai dignitaries ventured into North Vietnam, successfully establishing local missionary facilities. However, in the current social climate, maintaining relations with Cao Dai followers in North Vietnam has become increasingly challenging.
A. Initiation
To become a disciple, an ordinary person undergoes a visible initiation rite, a ceremony of spiritual significance to both the church and the individual.
Each religion employs its unique approach to symbolize the meaning of this ritual. The aspiring disciple kneels before the altar of God and solemnly utters an oath, expressed as follows:
"I am [Name], [Age] years old. I hereby commit to following CaoDaism. I pledge unwavering dedication and harmony with fellow disciples, adherence to Cao Dai laws. Should I ever betray this commitment, I willingly accept divine retribution."
This initiation ritual is presided over and witnessed by a dignitary of any rank within the hierarchy. In remote areas where dignitaries are scarce, a sub-dignitary (representative of the Church elected at the village level) may officiate the ceremony.
Following the initiation, the disciple receives a temporary certificate, known as "So Cau Dao" in Vietnamese. From this moment onward, the disciple must abide by initial guidelines and engage in daily practices, such as consuming vegetarian meals for at least six days each month.
The disciple is also expected to participate in collective prayer at the temple twice monthly, specifically on the first and fifteenth days of the lunar calendar.
According to Cao Dai beliefs, the term "fast" in CaoDai practice signifies nourishing the physical body with food derived solely from vegetables, strictly prohibiting the consumption of meat from any animal, whether large, such as cattle or swine, or small, like crabs or shrimp.
Essentially, their diet must exclude any product obtained through the slaughter of animals. After five months, the disciple progresses to a regimen of ten vegetarian days per month, which can be maintained throughout their lifetime if they choose.
Bi-monthly temple visits for collective prayer are standard practice, with prayers recited in verse and uniform across the country.
During these ceremonies, you may witness the "dang so" ritual, a means of sending letters to God. Requests, often addressing significant issues concerning the church and humanity, are written in letter form, sealed in envelopes, and then read aloud by a person kneeling before the altar, while others maintain respectful silence.
Upon completion of the reading, the letter is ceremoniously incinerated, symbolizing unwavering faith in God and the collective concentration of thoughts to strengthen communal will.
Following the communal prayer, disciples may also offer personal prayers if they so desire. Over six months, the disciple is required to memorize the verse prayers, familiarize themselves with the rituals performed in daily services and major ceremonies, and adhere to the vegetarian diet for a minimum of six days per month.
After this practice period, if they demonstrate their ability to fulfill these responsibilities, the Church bestows upon them an official certificate, replacing the temporary one.
B. Ways of Serving In the Caodai Religion
Once officially recognized as a disciple, a multitude of opportunities to serve the religion open up, all governed by religious laws.
Competent disciples have the potential to hold positions in nearly every organization within the Church.
Most Cao Dai titles in the hierarchy can be attained through elections, except for those specifically appointed by God or Divine Authority, communicated through a device referred to as the "co but".
There are no divine messages regarding the replacement of these titles through elections.
To gain a clearer understanding of the various roles within the religion, it is essential to grasp the organizational structure of the Church.
To effectively manage religious affairs, three governing bodies must operate harmoniously:
Earthly individuals can participate in two of these three boards — the "Hiep Thien Dai" and the "Cuu Trung Dai". The "Bat Quai Dai" exists solely within the disciple's faith, symbolizing the authority of unseen Holy Spirits and God.
As of now, there are no comprehensive explanations regarding how the Holy Spirits operate within the "Bat Quai Dai" apart from limited revelations from His Holiness Ho Phap Pham Cong Tac.
During an out-of-body experience with God in his earthly life, he was granted permission to disclose only a restricted portion of the knowledge he acquired in this domain. Many other revelations remain undisclosed, as he was not authorized to reveal further details.
1. Serving in the "Cuu Trung Dai"
If you aspire to become a member of the Executive Board, you can hold the following titles:
It's crucial to note that the authority of the CaoDai Pope is distinct from that of the Catholic Pope in the Roman Church.
While the translated titles suggest a rough equivalence in rank, there are substantial differences between a "Giao-Huu" and what one might initially understand as a "CaoDai Priest".
As per the current religious laws of CaoDaism, to attain the rank of sub-dignitary, a follower must be selected through a village-wide vote.
Naturally, the individual must also prove their worthiness by adhering to Church laws and exhibiting good conduct. There are three titles within the sub-dignitary rank:
A Chief of a religious village may have multiple vice-Chiefs and Commissioners of Justice under their jurisdiction. In such cases, each vice-Chief and Commissioner is responsible for specific hamlets.
The "Chanh Tri Su" or Chief of a CaoDai religious village, may also be referred to as the "small Dau-Su", representing the authority of the CaoDai Cardinal at the village level.
The "Pho Tri Su" or "small Giao Tong" represents the Pope's authority at the village level, while the "Thong Su" or "Small Ho Phap" represents the Ho Phap's authority within the village.
Both Deputy Chiefs and Commissioners of Justice hold equal rank and are responsible for assisting the village Chief. After fulfilling their duties for five years, a Chief may ascend to the rank of Student-Priest.
The number of CaoDai Student-Priests is unrestricted, and they can progress to the rank of Priest after five years of dedicated service.
However, the total number of active CaoDai Priests is capped at 3,000, distributed across three branches:
This numerical limit was confirmed by God through the "Phap Chanh Truyen" or the "Everlasting Constitution of CaoDaism".
It is inviolable by human intervention and includes only active dignitaries, excluding those who have retired or been dismissed.
The Priest holds the lowest rank within the hierarchy that entitles one to be considered a member of the Sacerdotal, or the body of God.
A Priest can ascend to higher ranks, eventually reaching the pinnacle of the Executive Board, which is the CaoDai Pope. The numerical limits for the higher ranks are as follows:
These limitations do not apply to nuns. Female dignitaries cannot attain the positions of Pope or Censor Cardinal, with Cardinal being the highest title for a CaoDai nun.
Therefore, a female follower can ascend from a simple follower through all ranks to attain the title of Cardinal, with an unlimited number of followers in each rank.
In general, nearly all titles within the CaoDai hierarchy are subject to selection by popular vote. To advance to a higher rank, a dignitary must fulfill specific duties unique to each rank for a predetermined period, typically five years.
Furthermore, they must await a vacancy in the positions of the higher rank. For instance, if the maximum number of active CaoDai Archbishops in the Confucius branch is set at 12, as determined by the "Phap Chanh Truyen", a Bishop from the Confucius branch must wait until an Archbishop (from the Confucius branch) vacates their position before being eligible for elevation to Archbishop through an election.
There is an exception for the rank of Principal Archbishop, which includes three offices, and individuals for these positions are appointed by the "Giao Tong".
The election of CaoDai dignitaries is conducted within each branch. For instance, all Student-Priests nominate worthy candidates to become Priests, and all Priests nominate worthy candidates for Bishops.
However, there is an exception when it comes to selecting the "Giao Tong", who must be elected by all followers and can be chosen from dignitaries occupying the ranks of Censor Cardinal and Cardinal.
To summarize the method of selecting dignitaries of the Executive Body by popular vote, it is based on the guidelines outlined in the religious texts "Tan Luat" and "Phap Chanh Truyen".
However, at present, when choosing a dignitary for a higher echelon, the Church involves not only dignitaries of the same rank but also consults the Popular Council, the Sacerdotal Council, the High Council, and ultimately seeks the Supreme decision of the Divine Authority through communication when choosing a dignitary for a higher echelon.
Currently, there is a shortage of dignitaries for each echelon, as limited by the "Phap Chanh Truyen".
In the early stages of the religion's foundation, many dignitaries were appointed by God. To this day, there are exceptions, wherein certain dignitaries attain higher ranks not through voting but via appointment by the Divine Authority, conveyed through messages received during a communication facilitated by the "co but".
This process occurs in an area directly in front of God's altar at the CaoDai main Holy Temple in the Tay Ninh Holy See.
It is worth noting that all visible titles of dignitaries in the CaoDai Sacerdotal are considered equivalent to the ranks of angels, saints, and Buddha in the invisible world — comprising all orders of Holy Spirits.
Nevertheless, upon a soul's departure from its temporal body, earthly titles, echelons, and distinctions lose their significance. The term "divine rank" as frequently used by CaoDaists, merely denotes the level of a soul's evolution.
For a comprehensive understanding of the duties and services associated with dignitaries in each echelon, we recommend referring to the following books:
2. Serving in the "Hiep Thien Dai"
The "Hiep Thien Dai" or Legislative Body, comprises two categories of dignitaries. The first category includes high dignitaries, personally nominated by God during the early days of CaoDai's history.
These high dignitaries cannot be replaced by a vote. The second category consists of lower dignitaries nominated by the Church, and there is no limit to the total number in this category.
Dignitaries within the Legislative Body wield authority in matters of justice within the religion. They establish courts to adjudicate violations of religious laws committed by dignitaries and followers.
Additionally, they bear the responsibility of scrutinizing the conduct of dignitaries, providing the Church with information that demonstrates whether a dignitary complies with or contravenes Church laws, as well as evaluating their commitment to serving the entire community.
A CaoDaist disciple can embark on their journey within the "Hiep Thien Dai" at the position of "Luat Su" (Student of Church Law). Gradually, they can ascend to the rank of "Tiep Dan Dao Nhon" following this sequence:
When an Instructor (Tiep Dan Dao Nhon) successfully propagates CaoDaism in a country, they may be selected to replace one of the twelve zodiacal dignitaries if there is a vacant position.
In addition to their roles in judgment and investigation, high dignitaries within the "Hiep Thien Dai" are tasked with establishing communication with God and the Holy Spirits to receive divine teachings or supreme directives for guiding the Church.
3. Serving in the “Charity Organ”
In addition to the two previously outlined paths, there exists another avenue within the realm of charity, overseen by the Legislative Body. This path comprises twelve divine ranks for dignitaries, ranging from the lowest to the highest:
Within the Charity Organ, there is no limit to the total number of dignitaries in each echelon. A disciple who has faithfully fulfilled their duty for a minimum of three years may advance to the next echelon.
The Charity Organ primarily focuses on upholding temporal life and alleviating human suffering. Its mission is to aid the disadvantaged, educate the uneducated, and support the implementation of religious laws.
It operates as the community welfare arm of the Church, with His Holiness Ho Phap Pham Cong Tac playing a pivotal role in its formation.
To gain a deeper understanding of the charitable activities undertaken by Vietnamese CaoDaists, here are some fundamental requirements that a disciple within the Charity Organ should strive to fulfill from the outset:
(These requirements are drawn from Articles 24, 25, and 26 of the Religious Law of the Year of the Tiger, Chapter 2).
It's important to note that these necessities are tailored to the specific social context in Vietnam, and other countries may have distinct requirements.
4. Serving in the Mystic Practice
Beyond the realm of the Charity Organ lies a vast and mystical path known as mystic practice (tu chon).
Here, one isn't governed directly by church law, which outlines specific tasks and virtues for each hierarchical rank. Instead, practitioners voluntarily subject themselves to spiritual principles as rigorous as those for other dignitaries.
While a follower may retain the title of a simple Church disciple throughout their life, they are encouraged to continually perfect themselves and serve society selflessly.
As of now, there aren't specific laws outlined for CaoDai disciples following this path, but there is guidance from His Holiness Ho Phap Pham Cong Tac that is particularly fitting to share here.
Method of Training the Self for the Third Way of CaoDaism:
Method of Training the Conscience, The Image of Divine Light:
Body and Mind training:
In reality, this guidance can be applied to all disciples, not just those on the mystic path.
Additionally, the CaoDai New Law features a chapter dedicated to the life of mystic students, composed of eight articles and an introductory section originally in Vietnamese, providing an overview of their life.
Cloister
A cloister serves as a serene sanctuary for the mystical practice of disciples. To enter a cloister, one must adhere to the following rules:
There are three places designated for mystic practice:
Ho Phap Pham Cong Tac advised that individuals should begin their religious journey by first serving all living creatures. Only when they feel they have adequately served earthly life through actions, words, and virtue should they embark on the path of mysticism.
Attempting mysticism prematurely, when the three bodies — physical, astral, and mental — aren't prepared to receive the mystic source of energy, the life force that flows ceaselessly, may result in failure.
C. Perfection of the Spiritual Life
In whatever path we choose, the foundation of our actions is always our spiritual life. As CaoDai disciples, our duty is to continually refine our spiritual life, allowing God's love and equality to permeate our thoughts and be reflected in our actions.
This principle may seem simple, but nurturing one's heart to this degree is a daunting task, perhaps even more challenging than building a nation.
There are various methods available to help disciples perfect their spiritual life. The Church's laws, daily prayers, and moments of work all play a vital role in keeping a disciple's thoughts and feelings aligned with God's virtues.
Church laws act as a guiding force by reprimanding and punishing any offenses, effectively placing an observing eye alongside the disciple, ensuring that they walk the righteous path.
Prayers, on the other hand, draw on the disciple's mental energy, as well as that of others, God, and Holy Spirits, to awaken their conscience through divine appeals.
Initially, these appeals are listened to at specific times during daily services, but gradually, the conscience is encouraged to pay greater attention to God's calling before taking any action.
The journey of perfecting one's spiritual life has no bounds; one may remain a simple follower throughout their life, as spiritual evolution is not tied to titles.
Church laws prescribe the Five Interdictions and the Four Great Rules for all ranks of disciples.
1. Five Interdictions
2. The Four Great Rules
Live harmoniously in ritual essence, acknowledging and accepting your faults.
Aid others in their self-improvement, and let go of resentment. Do not hinder an honest person's work.
Show politeness to all, whether superior or inferior, when providing advice and guidance.
In addition to the prayers that glorify the Supreme Being, Buddha, Saints, and Angels recited during daily services, there are other verses that encourage disciples to respect the ever-present Divinity, practice self-control, correct their faults, and expand their love.
Prayers
There's a special emphasis on lay prayers, as some followers have forgotten them due to their daily routines. Here are some key ideas from the lay prayers:
Additionally, there are prayers:
D. Physical Body Training: Unlocking Mystical Potential
In addition to perfecting the spiritual life through theological methods, there exists another approach akin to Yoga, but less commonly embraced due to its demanding nature.
This method necessitates unwavering commitment from both the mind and the physical body, along with dedicated practice during available spare time.
From my perspective, the purpose of this practice is twofold:
Diet also plays a role in nurturing the physical body for this purpose, with a vegetarian diet being one of the paths leading to the desired outcome.
When the second body, the intermediary connecting the soul and the physical body, genuinely gravitates toward God, the disciple experiences a compelling internal impulse that motivates the physical body to engage in numerous actions and selfless service.
Without prior gradual training, the physical body might resist the soul's directives, hindering virtuous thoughts from translating into virtuous deeds.
While it is inevitable to encounter internal or spiritual conflicts in daily life, a well-prepared physical body, honed through religious practices, allows the soul's will to easily harness and redirect the intense energies of these conflicts.
This capacity extends from minor individual challenges to the pivotal decisions that address broader human concerns.
Chapter 4: Universalism in CaoDaism
A. One School, Five Paths
CaoDaism, a spiritual school, offers five distinct paths, each catering to various aspects of existence:
Human beings are not solitary entities but integral parts of families, nations, societies, and the broader human race. They are interconnected with all living creatures in the universe.
Consequently, the five classes within Caodaism do not operate as separate entities, each with its distinct methods and leaders.
Instead, they are overseen by a single teacher. This teacher selects students who share similar tendencies and potentialities related to one of the five objectives and groups them together within the first class of Caodaism.
When a disciple enters this school, the teacher will guide them through the remaining spheres of the other four classes. Eventually, the disciple will come to realize that they are part of a unified school, transcending distinctions between classes.
CaoDaism is distinct from a typical religious organization. It doesn't compartmentalize Buddhism, for instance, as a standalone belief system separate from Confucianism or Catholicism within the CaoDai context.
Instead, the teachings across the five classes share a common direction, resulting in a single, unified school for advanced students, despite the initial appearance of five separate classes.
Now, you may wonder why I began this chapter by stating that "CaoDaism is a school of five classes, and one can choose any of them to follow" only to conclude that there aren't truly five classes.
The truth is, the five classes are both distinct and interconnected, and not all CaoDaist disciples fully grasp the essence of this doctrine.
In conversations with them, you may notice certain priorities or emphases in their thoughts.
Some engage with CaoDaism primarily for the purpose of educating their children within the family.
Others focus on national affairs, actively participating in political activities, with the hope of leveraging the influence of the CaoDai community to shape national policies.
They seek to align the essence of CaoDai doctrine with the resolution of governmental matters, guided by both divine and human principles.
This entails a continuous effort to harmonize divine and human power, whether in addressing individual tasks or major issues in national life.
A disciple who immerses themselves in this sphere often faces adverse consequences for their physical well-being.
This stems from ideological clashes with earthly rulers who wield real power and prioritize material concerns.
This situation is understandable when we consider that, throughout history, most rulers haven't been akin to "Siddhartha Gotama" who renounced his royal life in pursuit of truth, only to return enlightened and rule with wisdom.
From a societal perspective, ambitious individuals may view CaoDaism as a tool for either destruction or temporary reliance, but this matter delves into the realm of political analysis, best left to political scientists.
Some disciples are always dedicated to the CaoDai doctrine as a means of improving themselves. For them, concepts like Paradise and Hell appear distant, as their primary focus lies on the betterment of humanity.
On the other hand, there are disciples who place significant emphasis on their inner lives, sometimes appearing detached from the external world.
While sociologists and politicians might find them enigmatic, theologians recognize their importance in sustaining life on Earth, akin to the necessity of hands and brains in producing sustenance for the physical body.
Lastly, there exist illuminated disciples, albeit in a small number, whose influence spans across all domains, from individual and family life to broader society, national and international realms, even extending into the supernatural world.
Their impact touches every aspect of existence, from the innermost depths of the Earth to the mineral, plant, animal, human, and spiritual realms.
Their actions, thoughts, words, and the peace they radiate all contribute to a profound transformation – a revolution that encompasses the preservation and advancement of all living beings.
All five categories of disciples follow a singular path, guided by the wisdom of both past and present religious leaders.
In the present era, God Himself emerges, setting aside differences and preserving the core essence of teachings from various doctrines worldwide.
He imparts revelations regarding His Secret Plan, which humanity, through its evolutionary journey, has reached a point to accept and comprehend.
In the system of thought embraced by CaoDaist disciples, the barriers erected by followers of different religious founders are gradually dissipating under the divine guidance of God.
In a divine message, God revealed:
In ancient times, people across the world lived in isolation, with limited means of transportation and communication. During various epochs, I established five branches of the Great Way (Dai Dao):
Each of these branches was influenced by the customs and traditions of the races that practiced them.
In today's interconnected world, as humanity learns more about itself, it aspires to achieve genuine peace. However, due to the multiplicity of religions, people do not always coexist harmoniously.
Therefore, I have chosen to unite all these faiths into one, bringing them back to their original unity.
Moreover, over the centuries, the sacred teachings of these religions have been distorted by those tasked with spreading them. Thus, I have resolved to come to you personally to guide you along the path of truth."
We're aware that people worldwide strive to harmonize their beliefs. They act as messengers, heralding the presence of God in this Third Revelation. God's presence is the crucial factor determining the success of CaoDaism.
In the past, He guided a school divided into five classes, each tailored to specific regions on Earth. Today, He continues this practice, uniting people from diverse regions and erasing the boundaries between classrooms.
He imparts lessons to His disciples, tailored to their respective categories, applying truth to various domains. In this grand picture, He transcends being just my Master or your Master; He is the Master of all.
Humanity will recognize that they were once taught by God through His messengers, and now He comes Himself to reaffirm this.
This marks the fundamental distinction between CaoDaism, a religion created directly by God, and a consortium of religious groups working towards ecumenism, formed through human endeavors.
B. The Natural Order of Human Society
On the surface of this Earth, nothing is absolute. Everything follows an eternal natural order known as PHAP.
Consider a child's growth: it is born, matures, ages, and eventually passes away. No miracle can transform a baby into an old person in an instant, granting them eternal life.
Similarly, no power can instantly make a baby think as wisely as an eighty-year-old. Wisdom comes with time and learning from society — a fundamental aspect of nature.
The same principle applies to human society. God bestows each individual with a small spark of illumination and grants all of humanity a great soul.
Just as a small illumination needs time to shine brilliantly, the collective soul of humanity requires time to mature. This order, whether acknowledged or not, perpetually influences earthly activities, silently guiding them.
Imagine an insolent child in a family who denies having a father, claiming to be naturally born and the family's leader. However, whether this child accepts it or not, they do have a father who takes care of them. This is an order of nature.
God created humanity, and while some may refuse to accept Him, He continues to provide both spiritual and temporal life to everyone, governed by the law of equality, for He is the Father, and that is how He acts.
Though human arrogance may lead some to assert themselves as the universe's leaders, there must be a primal source for their wisdom.
Fortunately, not everyone is so conceited. If we were to say that human wisdom today is a cumulative result passed down through generations, that would describe the process, the way we understand phenomena, but not the creative source.
If we were to claim that wisdom emanates solely from the material, even the formation of atoms in material adheres to a certain order. What power could be so wise as to create this order in the movement of electrons in material formation?
It's worth pondering:
Whether one acknowledges it or not, there must exist a wellspring of wisdom in the universe, and this Great Wisdom possesses the innate knowledge to establish order for all actions, including those involving humanity.
Even if humans, or more precisely, beloved children of God, attempt to turn away from Him, closing their eyes and ears to His presence, and endeavor to block their minds from contemplating the preordained order of the universe, no matter their efforts, they cannot escape the source provided by God through this order.
Imagine a child who vehemently denies having a father or mother, claiming to have emerged from a crack in the earth and refusing to entertain any discussion about their parents.
People intuitively understand that despite the child's protestations, they must indeed have a father and a mother.
Similarly, whether humanity accepts it or not, the source of the order ingrained in nature, governing life and death, inevitably reaches them through this law.
In the realm of CaoDaism, the disciple refers to the source of this natural order as God. The understanding of God must evolve over time, following a progressive course to become increasingly clear.
This is why there were necessary variations in the teachings — or more accurately, in the expressions of religious thoughts — among the previous founders.
To cater to different followers, in varying social contexts, and during distinct eras, teachings had to be adapted accordingly. Although the founders shared a common essence in their hearts, their followers were at different stages of evolution, necessitating diverse teachings.
Some individuals, perhaps unwilling to accept God due to these differences, may reject religious doctrines. However, CaoDaist disciples recognize that human evolution passes through such epochs of diversity and adaptation.
Chapter 5: The Harmony Between the World and the Dao
CaoDai Church is organized into two prominent boards: the "Hiep Thien Dai" or Legislative Board and the "Cuu Trung Dai" or Executive Board.
The "Hiep Thien Dai" serves as the spiritual core of the Church, while the "Cuu Trung Dai" represents its earthly structure.
Disciples perceive the Church as a symbol of God's presence on Earth, and these two boards symbolize the essence and substance of all things and individuals.
Maintaining harmony between essence and substance is crucial for sustaining life on Earth. The following excerpt from the "Phap Chanh Truyen" elaborates on the necessity of this harmony:
"The Divine Mechanism of Creation and Evolution involves two mysteries: the visible (form) and the invisible (non).
It is relatively easy to observe the form, but studying the non is exceedingly challenging. A veil of secrecy separates the visible from the invisible.
From the inception of the universe's creation to the present day, even the most enlightened individuals have been unable to fully unveil this secret veil to examine the non comprehensively.
Fortunately, humanity has been granted a key, which is the observation of the relationship between form and non in the activities of all things.
To be in accordance with the Divine Mechanism of Creation and Evolution, the non and the form must harmonize.
In the universe, there is Yin and Yang (positive and negative); in material, there is the shape and the essence.
Animals possess an astral and physical body, while humans have a spirit and a temporal body.
The formation of everything in the universe occurs through the harmony between substance and essence.
Due to variations in the evolutionary levels among the essence or soul of minerals, plants, animals, humans, spirits like Angels, Saints, Buddha, and God, each category takes on a different form.
Minerals differ from vegetables, vegetables from animals, animals from humans, humans from angels, angels from saints, saints from Buddha, and Buddha from God. Form and spirit are distinct in each.
"Material must obey the essence to assume a shape". Evidence of this can be seen in the diverse conformity between the spirit and form in the human physical body.
A wicked individual may exhibit unusual bodily characteristics, while a virtuous one radiates brilliance in appearance. Our ancestors observed appearances to predict behavior.
The physical body must align with the spirit just as material aligns with essence. Material is visible, essence is invisible, and the non and the form must harmonize.
Consequently, we understand the non by observing the form, and we affirm the non through the form."
During another occasion, His Holiness Ho-Phap Pham Cong Tac, addressed a philosophical aspect of CaoDaism — the reconciliation of spiritualism and materialism.
His Holiness Ho-Phap Pham Cong Tac commented:
"I wanted to discuss the supernatural value of religion, bringing together the truths found in different doctrines.
However, fearing that delving into mysticism might exceed the listeners' comprehension and, consequently, be of no value, I chose to consider the realities of religious life in society.
This allows for the development of an ideology consistent with humanity's current intellectual evolution, offering guidance to truth-seekers.
I expressed concern that contemporary religious organizations appeared antiquated, unable to inspire society or provide the necessary encouragement for human spirit, guiding principles for thought, or harmony in thought and action.
The consequence of this void was a tumultuous society increasingly inclined toward materialism, disregarding the ownership of the spirit.
I posed the question of how humanity would navigate this earthly existence with weakened minds and a debilitated conscience.
Natural law, I argued, mandated that each individual pay particular attention to their way of life. I stressed the importance of recognizing that life, if governed solely by material law, would relegate humans to an existence akin to animals.
I emphasized the distinction between spirit and material, highlighting that while material had its shape and limitations, the spirit was inherently free and boundless.
All aspects of existence, regardless of their scale, adhered to the universal law governing the order of phenomena. This law dictated that material must have an origin and an owner, underscoring the importance of the concept of ownership.
I acknowledged that societies were being driven into turmoil and violence due to disputes over material possessions.
The life of an animal was driven by sustenance and shelter, while humans, in their pursuit of material wealth, had resorted to harming and even killing each other.
In stark contrast, spiritual life was characterized by self-control, boundlessness, and permanence across time and space, as articulated in the teachings of late saints and sages.
I pointed out the apparent disconnect between the two modes of living — materialistic and spiritual — and noted the challenge of reconciling these conflicting paradigms despite humanity's advanced intellectual development.
I ventured that the mind appeared more active when the stomach was empty and less so when sated.
Further, I noted that no religion had successfully reconciled materialism with spirituality. Some leaned toward spirituality, overlooking material concerns, while others favored materialism, neglecting spiritual development.
This divergence had created a stark divide among their followers. I questioned whether any religious founders possessed the necessary spiritual power, virtue, and wisdom to unite these opposing factions and make society universal.
In the 20th century's intellectual enlightenment, I recognized the evident interdependence of spirit and material, questioning the division between these two realms — spirit pitted against material, the non opposed to the form.
I attributed this division to interpretations of Confucianism and Taoism rather than the original teachings of Confucius or Lao-Tzu. I stressed that no force could separate intellect from the human body or disentangle the non from the form.
According to natural law, spiritual and temporal bodies held equivalent value, with each needing the other.
I underscored that laity represented materiality while religion embodied the Tao. These two facets were equivalent and indispensable for creating life.
CaoDaism, I proclaimed, was a religion founded on conscience, incorporating teachings from various world doctrines. It served as a mediator, uniting diverse ideologies, guiding humanity toward perfection.
I emphasized that natural law granted conscience the freedom of thought, allowing thoughts to evolve with changing societal conditions, supporting human betterment.
I posited that if the Tao represented the sole path for human psychology, then the spirit must enjoy freedom of faith, as long as religious activities supported the laity and did not contradict religion itself.
This sublime doctrine, I believed, could bring peace to human psychology, fostering societal harmony and universal unity.
In an era marked by disparities in progress among nations, where civilization coexisted with barbarism, it was challenging to unite races by merely comparing visible aspects of each nation.
Inequality in national resources and varying national circumstances necessitated political diversity. Attempting to create a universal world by uniting nations based on such comparisons was an uncertain endeavor, causing more harm than good.
I contended that those pursuing materialism in the hope of bringing genuine peace to humanity were engaging in a deceptive endeavor, akin to trying to relocate the moon to Earth in the vastness of the universe — a deceptive ploy to maintain authority.
I asserted that true happiness could only be achieved when humanity recognized that they were not meant to lead lives akin to animals for happiness.
Instead, they needed to respect the lives of all creatures, foster love, mutual assistance, cooperation, and consider these principles as a way of life. CaoDaism, through its noble actions and sublime ideology, promised humanity this authentic happiness."
Applying this philosophy to address human issues within the social context of Vietnam, a Caodaist disciple commits to engaging in a wide range of activities encompassing family and societal aspects.
These activities span from material concerns like sustenance and clothing to the performance of sacred rituals and even the exploration of nature's secrets through meditation and ecstatic experiences aimed at reaching higher planes of understanding.
All of these endeavors converge toward a singular goal: supporting the evolutionary mechanism of all created beings as a means to find a solution for the sorrows of life.
Politicians, economists, sociologists, soldiers, and others often seek the participation of Caodaist disciples in their endeavors.
What sets the disciple's approach apart is its foundation in religious philosophy, emphasizing the harmonious coexistence of the material and spiritual realms.
In essence, it strives to satisfy both the desires and needs of temporal life without neglecting the spiritual doctrines that originate from the spirit.
At the individual level, the pursuit of perpetual physical gratification while disregarding spiritual growth and methods aimed at awakening the dormant soul within the body is deemed unacceptable.
In family life, any spiritual deficiency that undermines the teachings of Mencius Confucius, regardless of eloquent justifications, is likewise unacceptable.
On a national scale, a perpetual state of hatred and mutual destruction to maintain ruling power, coupled with a contempt for individual life that originates equally from God and holds the divine right to exist, is considered unacceptable.
Internationally, any exercise of administrative or economic domination achieved by controlling the distribution of food and clothing, with the aim of imposing power, is not acceptable. It is also unacceptable to gradually stifle spiritual growth by obstructing its development.
During the period when France still held dominion over Vietnam, and the Caodaist disciples expressed their intent to stand up — an intention that succeeded when nationalist groups briefly achieved independence on March 9th, 1945.
God communicated the following message regarding the mutual love between the two peoples through a "co but":
"I wish for eternal unity. The new doctrine I teach aims to bring you into one community of shared interests and lives.
Unite eternally according to My will and spread peace and mutual love throughout the world."
The clearest expression of harmony between the spiritual and material realms within Caodaism can be found in its charitable policy.
This policy represents a distinctive economic organization within the community, designed to curb individual possessions.
By fostering a spirit of love, disciples willingly contribute their possessions to the community, thereby converting the greed of the wicked and benefiting themselves through increased production and the ability to provide for the physical needs of all community members.
Caodaist disciples dedicate themselves to serving all living creatures, bearing the title of a servant for all sons of God. They live within a community to cultivate strength for the preservation of their religious life, ensuring favorable conditions and adequate resources for the pursuit of spiritual perfection.
The ideological principles underpinning this policy are Love and Equality. Whenever and wherever these two elements are absent, one may find a way of living that appears similar on the surface but does not reflect the Caodaist charitable policy.
Four years ago, a new organization was established to expand the Church's activities into various social classes with a direct connection to social affairs.
This entity is known as the "Ban The Dao" (Lay Committee) and operates under the guidance of the "The" Branch, responsible for Temporal Life, within the Legislative Board.
The aspiration of achieving harmony between the Tao and the laity was articulated in a charter:
"The 'Ban The Dao' serves as an organization for social affairs, stemming from the Church, with the duty of establishing connections to harmonize the Church and society, aiming to foster a peaceful life for humanity as we approach the end of the evolutionary cycle."
The four titles reserved for disciples serving in this capacity are:
"Hien Tai" represents the lowest rank among them. Dignitaries of the "Ban The Dao" are not obligated to relinquish their current secular positions to fully devote themselves to religious activities.
Most members are intellectuals, businessmen, officers, politicians, and prominent individuals. They bear the responsibility of finding effective ways to support Church activities within their own capacities.
They are granted permission to participate in national activities in their own names or on behalf of the Committee, depending on individual circumstances and preferences.
Chapter 6: Conclusion
Does the path described in this handbook guarantee absolute deliverance for the religious individual? Let us conclude with this ponderance. Is there a surefire promise of success for those who embark on the journey we have outlined?
Religion, fundamentally, serves as a conduit, a means to help humanity cast off the constraints of earthly existence and strive for the ultimate goal — complete deliverance.
Yet, it is crucial to understand that no one can bestow upon us absolute deliverance if we do not contribute our own internal efforts.
The Supreme Being, or God, provides the guidance to attain this goal, but the realization of success or failure in reaching it hinges upon each individual.
In the teachings of CaoDai doctrine, it is affirmed that unless we earnestly endeavor to perfect ourselves, God alone cannot usher us into Heaven.
Decisive declarations from preachers about guaranteed success when converting others to a religion serve to fortify faith, a necessary condition for success.
However, actual success must emerge from our sustained personal endeavors, aided by external sources, including mystical powers.
The path of a Caodaist disciple, or that of any religious adherent, must adhere to this principle.
Religion, in its essence, is not an obstacle to societal progress; instead, it serves as a catalyst for the evolution of all living beings.
In the relentless struggle for survival on Earth's surface, elements are lost as advantages materialize. The ever-evolving Creator's nature exerts its influence on all, whether they embrace religion or not.
When faced with a choice between regression and progression, religion represents a path toward cumulative and progressive outcomes, yielding more gains and fewer losses.
It was conceived by the supernatural minds of our predecessors and brought to life through divine miracles, offering society a swifter advancement and a higher quantity and quality of happiness than humanity has ever known.
Regrettably, because humans tend to prioritize the present, past, or future over eternity, they often opt for scenarios where they agree to two losses and three gains to yield a net gain of one, rather than choosing one loss and two gains to result in a net gain of one.
The ratio of losses to gains at 2:3 (.667) surpasses the 1:2 (.500) ratio that follows the religious path.
Conversely, the ratio of gains to losses at 3:2 (1.5) falls short of the 2:1 (2.00) ratio achieved through the religious journey.
As a result, society remains burdened with suffering, inequality, and irrationality.
Thus, the path is merely a conduit, and the traveler is the true pilgrim (sojourner). Deliverance commences with each step on the path, and the ultimate destination lies at its conclusion.
Lời Tri Ân
Người đã hướng dẫn tôi trên đường Đạo và đường Đời, đã truyền đến cho tôi những tư tưởng quý báu cô đọng lại trong nội dung quyển sách nhỏ bé này cùng với sự phò hộ của Đức Ngài trong suốt thời gian soạn thảo.
Tôi xin chân thành tri ân quý vị lãnh đạo Hội Thánh đã khuyến khích và nâng đỡ tôi về mọi phương diện, cho phép tôi chụp hình và tham khảo các tài liệu cần thiết , xin chân thành tri ân tất cả những ai đã góp phần vào việc ấn loát quyển Pháp Chánh Truyền, Tân Luật, Thánh Ngôn Hiệp Tuyển, Đạo Luật năm Mậu Dần, Tân Kinh, mà tôi đã trích dịch nhiều đoạn trong đó, và sau cùng với ĐỨC CHÍ TÔN, con cúi đầu trong yên lặng.
Riêng đối với những vị cộng tác với tôi:
Là những người đã giúp tôi đánh máy và in ronéo các bản thảo đầu tiên trước khi ấn hành và nhiều vị khác nữa, tất cả quý vị ân nhân ấy đã góp phần công lớn về việc này, tôi xin gởi đến quý vị ấy lòng tri ân sâu xa của tôi .
Chương 1: Lời mở đầu
Trong cuộc giao tiếp giữa người Đông Phương và Tây Phương, vẫn thường có nhiều khó khăn vì sự bất đồng ngôn ngữ, phong hóa, nhất là khi bàn đến đời sống tinh thần và những vấn đề triết lý Đạo Giáo.
Tại Việt Nam, tư tưởng đạo giáo đã thấm nhuần trong tư tưởng quần chúng từ bao thế hệ qua, nay đã trở thành một ý thức hệ vững chắc với nhiều sắc thái đặc biệt.
Sự tiến bộ về khoa học và kỹ thuật đã giúp cho người Tây Phương tổ chức một đời sống vật chất dồi dào phương tiện hơn và đời sống tinh thần cũng phần nào bị chi phối vì những vật dụng đó.
Hai nếp sống khác biệt giữa Đông và Tây hẳn nhiên phải đưa tới những phản khắc trong đời sống cộng đồng không ít thì nhiều, và đôi khi, cứ theo thời gian, điều tai hại ấy lớn dần cho tới khi thành hình rõ rệt và bùng nổ giữa sự bàng hoàng sửng sốt của cả đôi bên .
Loại bỏ ra ngoài những sự lợi dụng lẫn nhau trong những hành động thường nhật của kẻ không tu, chúng ta phải nghiêng mình cảm phục trước thiện chí của những người muốn khắc phục những trở ngại của nội tâm, ngoại cảnh, dung hòa các lối sống khác nhau từ đời ông cha đến bây giờ, hầu tạo cho đời sống hồng trần này một sự thoải mái tương đối từ thể chất đến tinh thần giữa những sự xung khắc chực chờ nổi dậy.
Chính vì muốn đưa tay nâng đỡ những tấm lòng vàng đầy thiện chí đó mà tôi phải cố gắng góp nhặt và trình bày một cách giản lược những tư tưởng đã hoạch đắc nhờ sự tham khảo sách Đạo và sự va chạm với thực tế phủ phàng của con người trần tục.
Quyển sách nhỏ này thành hình và đến tay chư huynh trong trường hợp như trên. Trong năm chương ngắn ngủi sau đây, tôi sẽ cố gắng trình bày, bằng những lời lẽ hết sức giản dị, vài khía cạnh triết lý của một nền Tôn Giáo vừa mới được khai sanh cách đây 44 năm tại Việt Nam.
Vì chủ đích phần nào nhằm tới người Tây Phương cố công tìm hiểu đời sống tinh thần của người Việt Nam, mà đời sống này lại được định hướng gần như trọn vẹn bởi những tư tưởng đạo giáo đã ăn sâu vào tâm thức, nên tôi thấy cần giúp cho chư huynh dễ dàng tìm hiểu những nguyên nhân sâu xa trong nội tâm của người dân bản xứ nầy, đã khiến cho họ có một đời sống tinh thần như hiện nay.
Đời sống tinh thần của người Việt Nam thật vô cùng phức tạp vì ảnh hưởng của nhiều giáo thuyết khác nhau. Chính vì thế các hoạt động tôn giáo đã dự phần quan trọng vào đời sống cộng đồng quốc gia tại xứ nhỏ bé đầy máu lửa nầy.
Trong sự hổn hợp đa diện những sắc thái đạo giáo như thế thật là khiếm khuyết nếu người ta vô tình hay cố ý làm lu mờ đi vai trò của Cao-Đài Giáo trong xã hội Việt Nam.
Qua 44 năm lịch sử, những người theo Tôn Giáo này đã đóng một vai trò tích cực trong sự hình thành các cơ cấu chính trị hiện nay.
Đó cũng là một trong những lý do khiến tôi soạn thảo tập tài liệu này hầu giúp thêm một phần nào cho những bậc cố công tầm Đạo cũng như những nhà nghiên cứu xã hội học hay những nhà thiện chí muốn đưa tay nâng đỡ sinh hoạt tôn giáo Việt Nam mà còn e dè không biết phải bắt đầu nơi đâu và làm cái gì cho thích hợp với nhu cầu và có kết quả.
Gần hơn, xuyên qua những cuộc phỏng vấn, luận bàn giữa các ký giả Tây Phương và chức sắc Cao-Đài, đã có nhiều sự hiểu lầm của người Tây Phương khi họ thường nhìn và phê phán đời sống của người đệ-tử Cao-Đài dưới con mắt đơn thuần vật lý học của họ.
Lại cũng có nhiều người thật tâm muốn tìm hiểu tất cả mọi khía cạnh của nền Tôn giáo mới này với ước vọng định hướng đời sống mình đúng với Thiên ý và đạt đến chơn hạnh phúc, nhưng có nhiều lý do đã khiến cho họ kết luận những điều trái với sự thật mà người đệ-tử Cao-Đài muốn phô diễn .
Chắc chắn con người không thể nào hiểu được THƯỢNG ĐẾ là ai, khi từ ở trong nội tâm vẫn khư khư giữ một định kiến là không có NGÀI trong vũ trụ. Trong chiều hướng đó, phải vất vả lắm mới tìm hiểu được ĐẤNG mà mọi người tín đồ Cao-Đài đang tôn sùng là gì như thế nào nếu không đặt chân lên con đường họ đang đi.
Bây giờ trong địa hạt thuần túy tư tưởng, xin mời chư huynh theo dõi và đi trên con đường đó: Con Đường Của Người Đệ Tử Cao-Đài.
Chư huynh sẽ tìm hiểu khái niệm căn bản về sự cấu tạo con người theo quan niệm nhân bản Cao-Đài Giáo, một người đệ-tử sẽ phải làm gì trong suốt cuộc đời của họ kể từ khi theo Đạo, hệ thống tư tưởng của họ sẽ tiến bộ như thế nào và sau cùng họ đang làm gì để cố gắng vươn lên trong những hoàn cảnh khắc khe của một nước đang chịu ảnh hưởng nặng nề của cuộc chiến tranh gây ra bởi sự xung đột ý thức hệ giữa hai khối Cộng Sản và Tư Bản trên hoàn cầu .
Chương 2: Khái niệm về Nhân Sinh Quan
Để có thể dễ dàng hiểu được khái niệm về sự cấu tạo của con người theo quan niệm thần học Cao-Đài Giáo, trước hết xin chư huynh tạm thời rời bỏ vài định kiến của mình, nếu có và giữ một thái độ khách quan trong khi đọc những dòng chữ sau đây.
Nếu chư huynh thấy có chỗ nào khiếm khuyết, khó hiểu, đó chính là vì soạn giả vụng về chớ chẳng phải thực thể cấu tạo con người không toàn vẹn, vì sự bất tài của người viết chớ chẳng phải vì giáo lý Cao-Đài không đủ sáng tỏ.
A. Bản thể Con Nguời
Nguồn cội con người vốn linh thiêng, nhưng khi tìm hiểu nó chúng ta hãy bắt đầu từ chỗ không linh thiêng trước đã.
Khối tế bào tạo thành thịt, xương, da, lông, tóc ... đó chính là hình hài của chúng ta, nhưng như vậy nó có khác chi một tử thi bất động đang nằm bên vệ đường kia?
Phải có một yếu tố thứ hai khác hơn cộng thêm vào hình hài đó mới làm cho nó linh hoạt, nghĩa là nó sống. Sự sống được thể hiện dưới hình thức cái hình hài bằng xương, bằng thịt của con người biết ăn, uống, ngủ, biết ham muốn, buồn vui, ghét, giận, lo lắng, suy tư ...
Yếu tố thứ hai đó gọi là "đệ nhị xác thân". Nếu con người chỉ gồm có hai phần như vậy thôi, nghĩa là một "thể xác" bằng tế bào và một "đệ nhị xác thân" nhập lại làm một để thể hiện được sự sống, thì con người có khác chi một con thú, vì thú vật cũng biết cử động, ăn uống, ham muốn, buồn vui, ghét giận, như chúng ta vậy.
Vượt lên trên hai phần cấu tạo đó, con người phải có một cái gì khác hơn nữa làm cho nó phân biệt với động vật và có một giá trị cao hơn tất cả các sinh vật hiện hữu trên mặt địa cầu về mặt tấn hóa.
Yếu tố thứ ba đó là nhà thần học gọi nó là "linh hồn" và nhà khoa học chỉ thấy tác dụng của nó dưới hình thức trí khôn.
Bây giờ chúng ta xem lại kỹ hơn từng phần một trong ba thể cấu tạo nên con người như vừa trình bày.
1. Hình hài Thể Chất
Nếu chư huynh là người Tây Phương thiết tưởng không cần bàn giải gì hơn về cấu tạo và tính chất của thể xác con người, nếu chư huynh là người Đông Phương chưa từng khảo cứu học thuật Âu Mỹ xin chư huynh hãy tham khảo các sách vở, báo chí về cơ thể học , sinh lý học...
2. Đệ Nhị Xác Thân
Đây là một thực thể đã gây nhiều khó khăn cho người nghiên cứu. Trước hết, xin bàn đến sự hiện hữu của nó.
Sau một ngày làm việc, đêm đến, chúng ta nằm nghỉ rồi trong một lúc mơ màng dường như chúng ta cảm thấy quên tất cả. Thân thể chúng ta nằm yên thường bất động đến nỗi muỗi cắn, cũng không biết, một người đứng bên cạnh cũng không hay, thậm chí có khi một vật lạ chạm vào người chúng ta cũng không cảm thấy.
Tại sao vậy ? Cái đệ nhị xác thân ngự trị trong hình hài con người làm cho chúng ta cảm biết dễ dàng trong lúc thức như vừa kể trên, giờ đây đã rút ra khỏi thể xác một phần và đi vào cảnh giới khác thích hợp với những hoạt động riêng biệt của nó.
Tuy nhiên, nó vẫn còn giữ lại sự liên lạc với thể xác, tượng trưng bằng sợi dây từ điển, làm cho con tim còn đập, phổi còn thở và tay chân vẫn còn cử động một cách vô thức. Ngày nào sự liên lạc này chấm dứt hoàn toàn, thì lập tức thân xác chúng ta sẽ trở thành một tử thi bất động.
Bản chất Đệ Nhị Xác Thân
Thần học Cao-Đài Giáo dạy rằng lồng vào trong con người chúng ta còn có một thể thứ hai bằng khí chất, hình dạng giống hệt xác thân bằng xương bằng thịt nầy.
Đặc tính của nó là linh hoạt, thu hút sanh khí trong càn khôn vũ trụ để truyền đến xác thân, và nuôi sống các tế bào cho được tốt tươi.
Nó cũng rút tỉa những kinh nghiệm của xác thân ở hồng trần chuyển đi đến những thể thanh cao hơn trong số những thể cấu tạo con người. Kinh nghiệm ấy là những viên gạch kế tiếp trải ra trên con đường chúng ta đang đi hay là những dấu vết đương nhiên phải có trên con đường tấn hóa của mỗi người .
Đệ nhị xác thân đang lồng trong khuôn hình hài xác thịt, nó có cả thể tích giống y như xác thân vậy, và chịu ảnh hưởng nặng nề những nghiệp quả tư tưởng và hành động thường nhật.
Nếu con người còn nặng nề đeo mang những dục vọng xác thân thì sau khi chết "đệ nhị xác thân" phải lưu luyến tử thi sắp rời rã như là một môi trường thích hợp cho sự thỏa mãn của nó.
Trong một vài trường hợp con mắt của người bình thường có thể nhìn thấy "đệ nhị xác thân" của kẻ chết mà người ta gọi là "bóng ma".
Nó không muốn rời khỏi xác thân vì người bạn đó đã giúp nó thỏa mãn mọi dục vọng khi nó còn ở trong xác, giờ đây nó sắp mất người bạn đó, nó muốn trở lại sống với người bạn cũ, nó muốn tiếp tục toại hưởng lạc thú hồng trần, nhưng mà luật vô hình buộc nó phải rời bỏ, nên nó hối tiếc, nó đau khổ .
Các phép độ hồn, giải oan, cầu siêu... của các nhà đạo giáo có tác dụng làm gảm bớt sự đau khổ nầy bằng cách giúp cho "đệ nhị xác thân" có đủ nghị lực và sự khôn ngoan để dễ dàng rời khỏi tử thi quên đi niềm luyến tiếc ...
Có thể sẽ có những thắc mắc rồi đệ nhị xác thân đi về đâu ? Chắc chắn phải có con đường cho nó đi.
Nếu trong cuộc sống, chúng ta là người biết hướng thượng kiểm soát được dục vọng của mình, và dùng cái năng lực phát ra từ sự ham muốn ấy mà phụng sự vạn linh và tìm hiểu về sự sống thì trước buổi chết, đệ nhị xác thân đã đủ khôn ngoan để biết rằng nó đã hết phận sự dưới thế, nó phải đi vào những cảnh giới khác.
Như là một kết quả đương nhiên của sự hiểu biết này, "đệ nhị xác thân" rời khỏi tử thi một cách dễ dàng với niềm sung sướng như một tù nhân vừa mãn hạn rời khỏi khám đường và đặt chơn lên con đường do nghiệp quả chồng chất của nó định ra.
Tóm lại, những gì mà "đệ nhị xác thân" phải làm sau khi chết là kết quả của những hành vi và tư tưởng khi nó còn lồng trong cái khuôn xác thịt.
Thế nên, thân xác của người đệ-tử Cao-Đài phải chịu dưới những luật lệ của Giáo Hội, mục đích là để giúp cho người đệ-tử có những dịp tạo nên những hành vi tốt, tư tưởng thiện để ngày sau đệ nhị xác thân dễ dàng siêu thoát, nghĩa là đi trở về nguồn cội linh thiêng của con người.
Chư huynh có thể hiểu đó là một ân huệ do Thượng Đế ban cho hay là kết quả đương nhiên của một định luật công bình bất di bất dịch tùy theo trạng thái tinh thần của chư huynh khi đọc những lời nầy .
4. Linh Hồn
Bây giờ chúng ta sang qua phần linh hồn hay là yếu tố thứ ba cấu tạo con người. Từ xưa các nền Tôn giáo đều dạy rằng con người có một linh hồn. Nhưng sự hiểu biết về linh hồn thì khác nhau tùy theo trình độ tấn hóa của mỗi cá nhân mỗi dân tộc.
Những sự cố gắng giải thích linh hồn là cái gì bằng những lời lẽ thế gian, sau một thời gian có thể hằng thế kỷ đều trở nên thiếu sót, tương tợ như một bài học đã qua đối với một cậu học trò đã đỗ đạt.
Nói như vậy không có nghĩa là ngôn ngữ chẳng giải thích được điều gì cả như có người thường nghĩ, nhưng trái lại chúng ta cũng phải làm công việc người xưa đã làm, nghĩa là vẫn phải dùng ngôn ngữ của chúng ta mà diễn tả một thực thể trong thế giới vô hình nhưng với một hình thức khác tuy biết rằng chẳng thể nào vẹn toàn được.
Hằng ngày chúng ta sống không ai không suy nghĩ: "Con người có trí khôn, cái trí khôn đó giúp cho nó chiếm địa vị tối thượng trong các loài sinh vật trên mặt đất. Khi chết trí khôn ấy đi về đâu ?"
Thật là khó hiểu nếu nói rằng một thực thể khôn ngoan dường ấy với những quyền năng sáng tạo phi thường mà lại chịu mất đi liền khi thể xác nầy chết.
Cái trí khôn ấy có phải là linh hồn chúng ta không ? Thưa không, nó chỉ là tác dụng thấy được do sự hoạt động của linh hồn nơi một con người, hay nói một cách khác linh hồn là nguồn cội của sự khôn ngoan.
Câu nói ấy không phải là một định nghĩa, nó chỉ mô tả một trong vài điều giải thích về linh hồn và tùy theo mức độ quy phàm của linh hồn mà cái tác dụng thấy được của nó tức là trí khôn được thể hiện dưới hình thức cao thượng hay thấp hèn.
Vậy thì chúng ta đừng cố gắng khoác cho nó một hình ảnh vật lý nào dù là tượng trưng, vì nó vốn không hình không ảnh, và cũng đừng đòi hỏi chứng minh sự hiện hữu của linh hồn bằng những thí nghiệm dựa vào giác quan xác thịt.
Chúng ta chỉ có thể nhận thức rằng nó có mặt trong con người chúng ta chớ không thể sờ mó được cũng không thể thấy được bằng nhục nhãn.
Linh hồn vốn trọn lành, trên con đường nhập thế nó phải khoác lấy một cái áo bằng khí chất, nhẹ nhàng tức là đệ nhị xác thân, thích hợp với những sự hoạt động của nó ở cõi trung giới.
Linh hồn muốn biểu lộ những hoạt động của nó ở cõi hồng trần nầy nó phải mượn thêm cái khuôn xác thịt nặng nề dầy đặc tức là thể xác của chúng ta.
Càng đi sâu vào những cảnh giới nặng nề ô trược, linh hồn càng mất tính cách trọn lành vì sự trì kéo của những lớp áo ngoài mà nó mặc có khuynh hướng vị kỷ và cái lớp ngoài nặng nề nhất nhưng cũng cần thiết hơn hết để linh hồn có thể cư ngụ ở cõi trần chính là thể xác của chúng ta.
Tóm lại, nếu chúng ta phải tách rời ra ba phần riêng biệt cho dễ hiểu thì nơi mỗi con người đều có:
Cho đến đây chúng ta chỉ mới kể ra ba yếu tố cấu tạo con người theo quan niệm thần học Cao-Đài Giáo, còn sự hoạt động của ba thể ấy ra sao trên con đường nhập thế và xuất thế không thuộc phạm vi quyển sách nhỏ bé nầy.
Có thể sẽ có những thắc mắc liên quan đến những khám phá của khoa học về sự di chuyển những luồng chấn động trong hệ thần kinh tạo thành cảm giác, sự hoạt động mà máy móc có thể kiểm chứng được của các trung khu trên những bán cầu não ...
Tất cả những điều ấy chỉ là kỹ thuật điều khiển sự sống nơi con người do một quyền năng tối thượng sáng tạo, duy trì và hủy diệt nó. Con người chỉ có thể bắt chước kỹ thuật đó mà góp phần vào sự duy trì, đỡ nâng hay là hủy diệt sự sống.
Tôi nhấn mạnh đến tánh cách kỹ thuật của những hiện tượng mà khoa học khám phá và nhiều người đã nhầm lẫn sự diễn biến của hiện tượng với nguyên thủy sáng tạo ra nó.
Chính vì sự nhầm lẫn nầy mà con người đã để cho lòng kiêu hãnh ngự trị cả tâm linh khi nó vừa khám phá ra vài bí mật của vũ trụ trong số vô vàn những bí mật hãy còn che khuất. Lòng kiêu hãnh đã thực sự ngăn cản sự tiến bộ của con người không ít.
B. Ý nghĩa của Sự Sống
Đó là lời dạy của Đức Chí Tôn đối với môn đồ của Đức Ngài và đó cũng là tóm tắt ý nghĩa sự sống của người đệ-tử Cao-Đài ít nhất trên một khía cạnh giải quyết các vấn đề xã hội.
Lẽ dĩ nhiên khi luận về một đề tài có tính cách triết học như thế thật không dễ gì trình bày tất cả mọi giá trị của đời sống con người trong vài trang giấy, vì đời sống là cả một sự tiếp nối những hoạt động tâm linh, trong các cảnh giới vô hình trước và sau khi thân xác xuất hiện trên mặt đất.
Sự chằng chịt và ảnh hưởng lẫn nhau theo luật nhân quả của một cá nhân với tiền kiếp của nó, của một cá nhân đối với những người chung quanh trong đời sống cộng đồng làm cho vấn đề trở thành phức tạp vì những gì mà người ta cho là lẽ phải ở thế gian dường như chỉ có giá trị tương đối khi đối chiếu với cảnh vô hình.
Ý nghĩa của sự sống phải được xây dựng trên một căn bản nào đó thì những điều được mô tả là có giá trị nhiều nhất mới trở nên hợp lý và mới có thể thông cảm được.
Nền tảng đó phải được trình bày thật ngắn và gọn vì nó là một hệ thống tư tưởng xác định sự hình thành của cả vũ trụ nầy ra sao và trong số những gì được sáng lập, chúng ta đang xem xét sự sáng lập của một con người từ nguyên thủy trong một lần thác sinh.
Trước buổi xuất hiện trên mặt đất nầy như một con người riêng biệt có đầy đủ ba phần cấu tạo là hình hài thể xác, đệ nhị xác thân và linh hồn, thử hỏi có những hoạt động gì không, hay đó chỉ là một sự ngẫu nhiên ?
Mọi người đệ-tử Cao-Đài đều trả lời là CÓ. Trên con đường nhập thế, linh hồn phải trải qua nhiều hoạt động trong các cảnh giới vô hình mới có thể ngự trị trong xác thân nầy.
Tôi tránh không gọi tên những cảnh giới đó là gì, vì nó thường gây ra sự hiểu lầm do ấn tượng của những từ ngữ thế gian tạo nên. Mục đích của những sự hoạt động nầy là để tạo cho linh hồn những cái nhà trọ thích hợp với những hoạt động ở từng cảnh giới vô hình.
Cũng trên con đường nhập thế, một linh hồn khi đã mang được một lớp vỏ hay cái nhà trọ, muốn tiến một bước nữa đến gần cảnh giới hồng trần hơn nó phải mang luôn cái nhà trọ cũ lồng vào trong cái nhà trọ mới càng thô kệt hơn và nặng nề hơn.
Trong số những nhà trọ mà linh hồn cư ngụ cái nặng nề nhất và thô kệt nhất chính là thân xác hữu hình của chúng ta đây.
Rồi sau khi mượn thân xác nầy để biểu lộ sự sống của Thượng Đế dưới hình thức một cá thể biệt lập, linh hồn phải trở về nguồn cội của nó. Bây giờ trên con đường xuất thế hay là phản bổn huờn nguyên, trái lại nó phải rời bỏ, chứ không được mang theo những cái nhà trọ mà nó đã dùng trước kia.
Nhà trọ nào nó dùng sau cùng sẽ bỏ trước nhất và theo thứ tự như vậy nó tiếp tục tháo bỏ nhiều thể cấu tạo khác, sau khi rời khỏi thể cuối cùng trên con đường nhập thế là thân xác của chúng ta.
Một câu kinh Cao-Đài đã mô tả sơ lược khúc quanh trong lộ trình ấy như sau :
Trong cuộc hành trình hai chiều ấy có nhiều giai đoạn sáng lập, tiến hóa và hủy diệt. Chúng ta tìm hiểu một trong số những giai đoạn ấy: giai đoạn linh hồn cư ngụ trong thân xác.
Trở lại vị trí hiện tại của người đệ-tử Cao-Đài trên thế gian nầy, thử hỏi đời sống của họ có một ý nghĩa gì trong cái toàn diện sáng lập nên con người trong vũ trụ.
Người đệ-tử nhận mình là con của Thượng Đế thì những gì là đặc tánh của Thượng Đế mà họ hiểu được người đệ-tử phải cố gắng làm theo.
Đó là câu quen thuộc nơi cửa miệng của người đệ-tử Cao-Đài, họ thường nhắc nhở lời dạy nầy của Đức Chí Tôn để cố gắng thể hiện vai trò thay hình ảnh Chí Tôn tại thế.
Đức hóa sanh của Đại Từ Phụ thật là vô biên và trong đời sống hồng trần của cá nhân người đệ-tử họ phải cố gắng thể hiện Đức hóa sanh ấy bằng cách hướng mọi hành động vào sự nâng đỡ cơ sanh hóa và bảo tồn vạn linh. Nói cách khác người đệ-tử phải phụng sự vạn linh.
Qua nghi lễ dâng hoa, rượu, trà tượng trưng cho tam bửu người đệ-tử Cao-Đài đã tự họ nói lên ý nghĩa của đời sống khi họ cầu nguyện dâng trọn xác thân, trí não và linh hồn cho Đức Chí Tôn dùng làm con tế vật phụng sự vạn linh. Đó là căn bản lý thuyết của giá trị đời sống: Phụng sự.
Có lẽ chư huynh cần biết rõ người đệ-tử Cao-Đài phải có những hành động cụ thể nào để biểu lộ ý nghĩa đời sống của họ.
Không có một qui luật nào nhất định buộc tất cả mọi người đệ-tử phải gánh vác những việc giống nhau vì trình độ tấn hóa của họ không bằng nhau.
Không có một luật lệ nào kê khai đủ mọi chi tiết của các hoạt động thường nhật cho tất cả mọi người đệ-tử ở khắp các vùng đất trên thế giới, nhưng có một luật căn bản cho tất cả mọi người mọi nơi đó là sự thương yêu.
Sự biểu lộ lòng thương yêu của Thượng Đế tùy thuộc vào mỗi cá nhân, mỗi đoàn thể, phong tục tập quán của từng quốc gia, từng vùng đất trên toàn cầu mà khác nhau, vì vậy mà vài điều khoản luật lệ Giáo hội Cao-Đài hiện đang áp dụng cho người Việt Nam có thể không thích hợp với người ngoại quốc và có thể sửa đổi được.
Đó là điều quan trọng và là một sắc thái đặc biệt trong đời sống người đệ-tử Cao-Đài. Luật lệ không phải là những cái khuôn cứng rắn đóng cửa và xua đuổi những người từ bên ngoài, mà chính là cái khuôn uốn nắn người đệ-tử trở thành kẻ phụng sự càng ngày càng mở rộng tầm hoạt động và sự hiểu biết của mình để đón nhận tất cả mọi người như Đức Chí Tôn vậy.
C. Sự tương quan giữa Hữu hình và Vô hình
Nếu chúng ta nhìn xa hơn trên con đường phản bổn huờn nguyên của kiếp sống người đệ-tử Cao-Đài... Chúng ta sẽ thấy có những lý do thần quyền hơn là lý do vì xã hội, đã khiến cho người đệ-tử phải buộc mình trong những khuôn luật khắc khe chủ yếu là để giúp đời giúp Đạo.
Qua lời cầu nguyện trong những ngày lễ vía của các vị tiền bối hay kẻ quá cố trong gia đình, người đệ-tử tại tiền có một ước muốn mãnh liệt cho các chơn linh được cao thăng phẩm vị trong cỡi vô hình. Họ tin tưởng nơi sự liên quan mật thiết giữa thế giới vô hình và hữu hình.
Như đã trình bày trước đây rằng sau khi chết đệ nhị xác thân sẽ đặt chân trên con đường do nghiệp quả chồng chất của nó tạo nên. Nói cách khác những gì mà con người đã làm trong kiếp sống sẽ định hướng cho đệ nhị xác thân và linh hồn sau khi rời khỏi xác.
Đó là con đường thẳng tắp, gần gũi, nhẹ nhàng cho những người biết hướng thiện và là con dường ngoằn ngoèo xa diệu vợi và đầy khổ đau cho những kẻ hung bạo.
Người đệ-tử Cao-Đài tin tưởng nơi công quả của mình tạo cho thế gian, sẽ giúp cho họ đi trên con đường thứ nhất trở về cùng Chí Tôn và chữ "cao thăng phẩm vị" chỉ có nghĩa là bước những bước dễ dàng trên con đường tấn hóa, nó không còn mang ý nghĩa những chức tước, phẩm trật, áo lễ của một triều nghi.
Chính lý do thần bí này là nguyên động lực thúc đẩy người đệ-tử Cao-Đài chấp nhận sự hy sinh cho kẻ khác mặc dù sự "cao thăng phẩm vị" không phải là một mục đích tối hậu của tôn giáo này vốn không cho phép một hình thức ích kỷ nào dù là sự tiến bộ cho riêng mình tồn tại trong tâm tư của người đệ-tử đã tấn hóa cao.
Mọi hình thức giải thích sự hy sinh của người đệ-tử là vì quyền lợi của phe nầy nhóm nọ như một vài quan sát viên đã nói thì thật là thiếu sót.
Trên bình diện xã hội, người ta có quyền nghĩ như vậy nhưng nếu muốn tìm hiểu đời sống của người đệ-tử một Tôn Giáo chúng ta không thể bỏ qua lý do thần bí nầy.
Chương 3: Đời sống của người đệ-tử Cao-Đài
Trong chương nầy chỉ mô tả đời sống của người đệ-tử Cao-Đài Việt Nam. Dĩ nhiên đó không phải là một đời sống gương mẫu cho các nước khác vì mỗi quốc gia đều có phong tục tập quán riêng và trình độ dân trí khác nhau.
Tại Việt Nam Tỉnh Tây Ninh là nơi có nhiều tín đồ Cao-Đài nhất. Khoảng 163.000 tín đồ đang tập trung chung quanh Đền Thánh Tây Ninh trên một vùng đất rộng gọi là Thánh Thị.
Rải rác các nơi khác gần đó họ sống lẫn lộn với những tín đồ các Tôn giáo khác và những người không theo Tôn Giáo nào, suất bách phân tín đồ Cao-Đài trong toàn tỉnh lên đến 70%.
Họ cũng sống trên hầu hết các tỉnh Miền Nam và một số tỉnh ở Miền Bắc Việt Nam, tại đây trước ngày phân lãnh thổ bởi Hiệp Định Genève 1954 Hội Thánh Cao-Đài Tòa Thánh Tây Ninh đã phái nhiều chức sắc đến truyền giáo và đã thiết lập được những cơ sở truyền giáo tại địa phương trong tình trạng xã hội hiện tại sự liên lạc có phần khó khăn.
Bây giờ chúng ta đi vào chi tiết những gì mà một người Đệ Tử Cao-Đài phải làm khi mới theo Đạo và trong suốt cả cuộc đời
A. Nhập môn cầu đạo
Bước đầu tiên để một người thường trở thành đệ-tử Cao-Đài là phải nhập môn cầu đạo.
Đây là một nghi lễ hữu hình nhưng nó có giá trị đối với tâm linh và Hội Thánh cũng như hầu hết các tôn giáo khác đều làm. Người đệ-tử phải quì trước Thiên Bàn và nói lên lời minh thệ của họ đại ý như sau :
"Tôi tên là................ tuổi....... từ đây biết một Đạo Cao-Đài Ngọc Đế chẳng đổi dạ đổi lòng hiệp đồng chư môn đệ gìn luật lệ Cao-Đài như ngày sau có lòng hai thì Thiên Tru Địa lục".
Người chứng lễ này là một vị Chức Sắc ở cấp nào cũng được. Tại các địa phương hẻo lánh không có chức sắc hành đạo thì chức việc trong tổ chức Bàn Trị Sự được phép chứng lễ. Sau nghi lễ đó, người đệ-tử được cấp một giấy chứng nhận tạm thời tiếng Việt Nam gọi là "Sớ Cầu Đạo".
Từ đây người đệ-tử phải gìn giữ một vài điều khoản luật định sơ khởi và thực hành một vài nghi lễ thường xuyên như ăn chay mỗi tháng ít nhất 6 ngày (06 ngày chay trong tháng âm lịch là mồng 1, 8 ,14,15, 23, 30 - [Như tháng thiếu thì ăn ngày 29 thế cho ngày 30]) và chầu lễ Chí Tôn hai kỳ mỗi tháng tại các Thánh Thất vào ngày rằm và mồng một âm lịch.
Ăn chay theo Đạo Cao-Đài có nghĩa là nuôi dưỡng cơ thể bằng chế độ thực phẩm gốc ở thực vật. Họ không được phép ăn thịt của bất kỳ loại động vật nào trong ngày chay lạt, từ con thú lớn như thịt bò, thịt heo cho đến tôm cua. Nói một cách khác thực phẩm mà họ dùng không do một vụ sát sanh động vật nào.
Sau một thời gian 6 tháng người đệ-tử phải bắt đầu ăn chay 10 ngày trong một tháng (10 ngày chay trong tháng âm lịch là mồng 1, 8, 14, 15, 18, 23 24, 28, 29, 30 - [Tháng thiếu ăn ngày 27]) và có thể dùng ở mức độ nầy cho đến suốt đời nếu họ không muốn đi xa hơn nữa trên bước đường tu hành.
Mỗi tháng hai kỳ người đệ-tử phải đến Thánh Thất đọc kinh. Những bài kinh nầy có tính cách đồng nhất cho tất cả mọi nơi trong toàn quốc.
Và sau đó tất cả mọi người trong đàn cúng đều dâng sớ tập thể cầu nguyện cho những vấn đề trọng đại của nhơn sanh và Hội Thánh. Lời cầu nguyện được viết trên lá sớ trình tấu cùng Thượng Đế và các Đấng Thiêng Liêng.
Một vị xướng đọc trong khi mọi người đều giữ yên lặng. Đọc xong họ đốt sớ. Đó là hình thức biểu lộ lòng tin tưởng nơi Đức Chí Tôn và cũng là cách để tập trung tư tưởng của nhiều người vào một ước muốn duy nhất.
Sau lời cầu nguyện tập thể, nếu muốn, người đệ-tử có thể cầu nguyện vài điều cho cá nhân họ.
Trong 6 tháng tập sự nầy người đệ-tử phải cố gắng học thuộc kinh, làm quen với các nghi lễ cúng kiến và giữ chay lạt ở mức tối thiểu 6 ngày trong một tháng. Sau 6 tháng nếu họ làm tròn những phận sự nầy sẽ được Hội Thánh cấp cho Sớ Cầu Đạo thiệt thọ.
B. Con đường hành đạo
Từ đây người đệ-tử được chánh thức thâu nhận và có những con đường mà luật pháp Đạo đã dành sẵn cho họ. Hội Thánh có bao nhiêu cơ quan, bao nhiêu chức vụ thì người đệ-tử có thể bước vào làm việc trong những cơ quan ấy và giữ những chức vụ ấy nếu muốn và nếu có đủ khả năng.
Ngoại trừ những chức vụ do Đức Chí Tôn hoặc các Đấng Thiêng Liêng chỉ định trong buổi ban sơ bằng cơ bút và không có dạy điều gì về sự tuyển chọn người thay thế , hầu hết các phẩm vị khác đều có thể thay thế được bằng lối công cử.
Trước khi mô tả những con đường hành đạo mà một người đệ-tử có thể chọn lựa, thiết tưởng chúng ta cần tìm hiểu sơ lược tổ chức của Hội Thánh ra sao. Để diều khiển cơ Đạo có ba Đài cùng hoạt động :
Là một tối linh đài điều khiển cả càn khôn vũ trụ dưới quyền Chưởng Quản của Đức Chí Tôn và các Đấng trọn lành .
Là cơ quan lập Pháp và là một cơ quan có phận sự thông công với cõi vô hình để tiếp nhận Thánh Giáo do Thiêng Liêng chỉ dạy, bảo thủ chơn truyền luật pháp của Đạo, bênh vực những người cô thế hoặc tiếp nhận những sự uất ức, bất công của toàn sanh chúng tức là giữ nét công bình trên mặt Đạo.
Hay cơ quan Hành Pháp là một cơ quan Hành chánh Đạo có phận sự truyền giáo.
Trong ba cơ quan căn bản ấy chỉ có hai Đài Hiệp Thiên và Cửu Trùng có chức sắc làm việc. Còn Bát Quái Đài là một tên có trong sự tin tưởng của người đệ-tử tượng trưng cho quyền năng của Đức Chí Tôn và các Đấng trọn lành.
Ngoại trừ ĐỨC HỘ PHÁP Phạm Công Tắc có tiết lộ đôi điều về những gì Đức Ngài đã nghe thấy trong một chuyến xuất thần về chầu Chí Tôn (xem con đường Thiêng Liêng Hằng Sống - Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc) khi Ngài còn sanh tiền kỳ dư cho đến bây giờ riêng tôi vẫn chưa thấy có lời giải thích nào rõ ràng về những hoạt động nơi đây ra sao.
Đức Ngài chỉ được phép công bố một số giới hạn những sự kiện trong lĩnh vực nầy, còn nhiều điều khác nữa Đức Chí Tôn đã cho Ngài biết nhưng Ngài không được phép nói rõ hơn.
1. Hành đạo nơi Cửu Trùng Đài
Bây giờ nếu muốn đi vào cơ quan Cửu Trùng Đài thì những Phẩm vị sau đây, một người đệ-tử có thể giữ được:
Quyền hành của vị Giáo Tông Đạo Cao-Đài không giống như một Giáo Hoàng Thiên Chúa ở Toà Thánh La Mã. Các danh từ dùng để dịch tên các hàng giáo phẩm chỉ cho ý niệm về sự đối phẩm mà thôi, dĩ nhiên có nhiều sự khác biệt giữa một "Giáo Hữu" và những gì mà chư huynh có thể hiểu được khi nghe người ta gọi lần đầu tiên danh từ "Caodaist Priest" (Mục sư Cao-Đài).
Theo luật lệ hiện hành thì Đạo hữu muốn được vào hạng chức việc phải do toàn thể Đạo hữu trong thôn xóm công cử. Dĩ nhiên người được công cử phải là những đệ-tử xứng đáng biết tuân y luật Đạo và có phẩm hạnh tốt.
Chức việc Bàn Tri Sự có ba phẩm :
Một Ông Đầu Hương có thể có nhiều vị Phó Tri Sự và Thông Sự dưới quyền, và trong trường hợp đó Phó Tri Sự và Thông Sự trông coi một Ấp.
Cả hai Phó Tri Sự và Thông Sự đều đồng phẩm cùng nhau và dưới quyền Chánh Tri Sự. Chánh Tri Sự làm tròn phận sự trong 5 năm có thể cầu phong Lễ Sanh.
Số Lễ Sanh trong Đạo Cao-Đài không giới hạn.
Lễ Sanh sau 5 năm làm tròn phận sự được cầu phong lên Giáo Hữu. Số Giáo Hữu được ấn định là 3.000 người được chia làm 3 phái :
Đức Chí Tôn đã định giới hạn nầy khi ngài lập pháp Chánh Truyền hay là bản Hiến pháp bất di bất dịch của Đạo Cao-Đài. Như vậy không ai có thể thay đổi con số nầy. Ba ngàn Giáo Hữu gồm những người đang nắm quyền hoạt động không kể những chức sắc đã hồi hưu hay giải nhiệm.
Giáo Hữu là phẩm thấp nhất để được kể vào hàng Hội Thánh tức là Thánh Thể Đức Chí Tôn. Giáo Hữu có thể cầu thăng lên các phẩm trên cao hơn đến tột đỉnh bên Cửu Trùng Đài là Giáo Tông giới hạn tổng số chức sắc trong các phẩm kế tiếp là :
Và chỉ có một vị Giáo Tông là người lảnh đạo Cửu Trùng Đài.
Giới hạn nầy không áp dụng cho nữ phái, chức sắc nữ phái không được giữ phẩm vị Giáo Tông và Chưởng Pháp, phẩm cao nhất là Nữ Đầu Sư. Như vậy một vị nữ tu hành đạo nơi Cửu Trùng Đài có thể đi từ phẩm Đạo Hữu đến Nữ Đầu Sư và tổng số nữ chức sắc trong mỗi hàng phẩm thì không giới hạn.
Nói chung hầu hết các phẩm vị trong Hội Thánh đều có thể tuyển chọn bằng lối công cử.
Chức sắc ở phẩm nầy muốn lên phẩm kế tiếp cao hơn phải hành Đạo ở phẩm vị mình trong một thời gian tối thiểu bao lâu tùy luật định, thường thừơng là 5 năm và phải chờ đến khi có khuyết vị ở phẩm trên một bực.
Giả sử tổng số Phối Sư Phái Ngọc đương quyền hành chánh là 12 vị tức là đủ số ấn định trong Pháp Chánh Truyền, thì một vị Giáo Sư phái Ngọc dù đã hành Đạo đầy đủ trong 5 năm hay 6 năm đi nữa cũng phải đợi đến khi nào trong hàng Phối Sư phái Ngọc khuyết một vị thì mới được ứng cử.
Riêng phẩm Chánh Phối Sư do Giáo Tông chỉ định lựa chọn trong số 36 Phối Sư.
Sự công cử các phẩm vị chức việc và chức sắc Cao-Đài do bạn đồng phẩm của mình chọn lựa, chẳng hạn toàn thể Lễ Sanh lựa chọn những người xứng đáng để đưa lên hàng Giáo Hữu, toàn thể Giáo Hữu lựa chọn người xứng đáng đưa lên hàng Giáo sư.
Riêng Giáo Tông phải do toàn thể tín đồ công cử và cả hai phẩm Đầu Sư và Chưởng Pháp đều có thể tranh cử đặng.
Đó là sơ lược lối tuyển chọn chức sắc Cửu Trùng Đài bằng lối công cử dựa theo những điều được qui định trong quyển Tân Luật và Pháp Chánh Truyền.
Nhưng hiện nay tôi nhận thấy khi tuyển chọn một chức sắc để đưa lên hàng phẩm cao hơn, thì Hội Thánh không để những chức sắc đồng phẩm tự lựa chọn với nhau mà phải luôn luôn hỏi ý kiến của Hội Nhơn Sanh, lấy quyết định của Hội Thánh, Thượng Hội và sau cùng là phán quyết của quyền Thiêng liêng bằng cách thông công. Hiện giờ không có đủ chức sắc tới số ấn định trong Pháp Chánh Truyền.
Trong thời kỳ lập Đạo hầu hết các chức sắc đều do Đức Chí Tôn phong vị và cho tới bây giờ cũng có vài trường hợp ngoại lệ, một vài vị được thăng chức không do luật công cử mà do sự phong thưởng của Thiêng Liêng trong những đàn cơ ("Cơ bút là một hình thức thông công dùng hai đồng tử để diển tả Thánh ý bằng cách viết chữ trên một miếng ván, dụng cụ dùng để viết gọi là cái cơ hình giống như cái giỏ có cần dài và một cái mõ dùng để viết") tại cung Đạo Đền Thánh .
Có điều cần nói rõ là các phẩm vị hữu hình trong Hội Thánh Cao-Đài đều được xem như ngang hàng với các phẩm vị của Thần, Thánh, Tiên, Phật trong thế giới vô hình. Mọi người đều tin tưởng như vậy.
Lẽ dĩ nhiên khi một linh hồn rời khỏi xác thân thì những gì liên quan đến phẩm trật đều trở thành vô nghĩa những tiếng "phẩm vị thiêng liêng" mà người Cao-Đài thường dùng chỉ có ý nghĩa là những trình độ tấn hóa của một chơn hồn.
Những quyển sách sau đây nói rõ hơn về phận sự của từng phẩm chức sắc :
2. Hành đạo nơi Hiệp Thiên Đài
Nơi Hiệp Thiên Đài hay là cơ quan lập pháp có hai hạng chức sắc :
Chức sắc Hiệp Thiên Đài giữ quyền tư pháp trong Đạo, họ lập những phiên tòa để xử các vụ vi phạm luật Đạo của chức sắc và tín đồ (còn có một loại tòa án khác nữa gọi là Tòa Tam Giáo Cửu Trùng Đài tức là Hội Đồng tư pháp tối cao bên Cửu Trùng Đài).
Họ còn có phận sự mở những cuộc điều tra về mọi hành vi của một chức sắc để cung cấp cho Hội Thánh những tài liệu cần thiết xác định vị chức sắc đó có tuân theo luật lệ Hội Thánh hay không cùng là hạnh kiểm và công nghiệp thực sự đã làm được những gì cho nhơn sanh.
Một người đệ-tử Cao-Đài có thể bắt đầu làm việc nơi Hiệp Thiên Đài với phẩm Luật sự và dần dần thăng phẩm đến Tiếp Dẫn Đạo Nhơn theo thứ tự như sau:
(Xem sơ đồ tổ chức Hiệp Thiên Đài).
Tiếp Dẫn Đạo Nhơn có công phổ độ một nước được phép cầu thăng vào hàng Thập Nhị Thời Quân nếu có khuyết tịch.
Ngoài việc xử đoán và điều tra, chức sắc cao cấp Hiệp Thiên Đài còn phải thông công với Đức Chí Tôn và các Đấng trọn lành để tiếp nhận Thánh Giáo hay là các phán lịnh tối cao trong việc điều khiển Hội Thánh.
3. Hành đạo nơi Cơ Quan Phước Thiện
Ngoài hai con đường vừa trình bày trên đây còn có một lối khác nữa, đó là con đường Phước Thiện.
Phước Thiện là một cơ quan đặt dưới quyền điều khiển tối cao của Hiệp Thiên Đài chức sắc Phước Thiện có 12 phẩm từ dưới lên trên như sau :
Số chức sắc ở mỗi cấp trong cơ quan Phước Thiện cũng không có giới hạn. Sau một thời gian làm tròn phận sự theo luật định là 3 năm, người đệ-tử có thể thăng lên một phẩm.
Phước Thiện là cơ quan bảo tồn sanh chúng trên con đường sinh hoạt nuôi sống thi hài, tức là cơ quan giải khổ cho chúng sanh tầm phương bảo bọc những kẻ tật nguyền, cô độc, dốt nát hoặc giúp tay cho bên hành chánh thi hành luật pháp dễ dàng.
Đó là tổ chức xã hội của Đạo Cao-Đài và Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc là người đóng vai trò quan trọng nhất trong sự thành hình của cơ quan nầy.
Để có được ý niệm rõ rệt hơn về những hoạt động của người đệ-tử Cao-Đài theo đường lối Phước Thiện, sau đây là vài điều căn bản đòi hỏi người đệ-tử phải cố gắng thực hiện cho được ngay trong những bước đầu tiên sau khi thâu nhận.
Đây là những nhu cầu dựa trên thực trạng xã hội Việt Nam, dĩ nhiên ở những xứ khác sẽ có những đòi hỏi khác.
4. Tu Chơn
Rời khỏi cơ quan Phước Thiện chúng ta vẫn có thể tìm thấy một con đường khác nữa bao la và huyền bí đó là con đường tu chơn.
Nơi đây chúng ta không bị chi phối bởi những luật lệ của Hội Thánh phân định từng phẩm vị phải làm gì, phải có những đức hạnh gì và điều kiện nào nhưng kỳ thật chúng ta tự đặt mình trong những luật lệ cũng không kém khắc khe.
Nơi đây chúng ta có thể giữ cương vị một người Tín đồ cho đến suốt đời đối với Hội Thánh, nhưng phải cố gắng trau luyện tâm linh, phải lập công cùng xã hội luôn luôn.
Cho đến bây giờ tôi chưa tìm thấy bộ luật nào của Hội Thánh riêng cho những người tu hành theo lối nầy, chỉ có lời chỉ dẫn của Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc, người điều khiển cơ quan Hiệp Thiên Đài, thiết tưởng có thể xếp vào đây được.
Thực ra những lời chỉ dẫn nầy áp dụng cho tất cả mọi tín đồ chứ không riêng gì cho kẻ tu chơn.
Ngoài ra còn có một chương trong bộ Tân Luật Cao-Đài có liên quan đến đời sống người tu chơn riêng về phương diện luyện Đạo, chương nầy gồm 8 điều khoản và vài lời giới thiệu như sau :
Tịnh thất là nhà thanh tịnh để cho các tín đồ vào mà tu luyện.
Muốn vào nhà tịnh thất phải tuân y những điều lệ như sau :
Có ba nơi luyện đạo là Trí Giác Cung độ chừng 7 cây số về phía Đông Nam Tòa Thánh Tây Ninh, Trí Huệ Cung độ chừng 9 cây số trên cùng một hướng, nơi thứ ba dự định sẽ xây cất trên núi Bà Đen độ chừng 8 cây số về phía Bắc Tòa Thánh, công cuộc kiến trúc chưa hoàn tất.
Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc khuyên mọi người nên bắt đầu hành đạo bằng cách phụng sự vạn linh trước đã, chỉ khi nào mình cảm thấy đã lập công lập ngôn, lập đức đầy đủ thì mới có thể theo đuổi việc luyện đạo.
Mọi sự bắt đầu quá sớm, trên con đường nầy trong khi ba thể xác thân,vía phách,trí não của người đệ-tử chưa được chuẩn bị để có đủ khả năng đón nhận những nguồn năng lực huyền bí vốn là sức sống tuôn tràn xuống mãnh liệt sẽ đưa tới thất bại hoàn toàn.
C. Sự trau giồi tâm linh
Cho dầu chúng ta đi trên con đường nào cũng vậy, tâm linh vẫn là căn bản cho mọi hành động. Vì vậy hằng ngày người đệ-tử Cao-Đài có bổn phận phải trau giồi tâm linh cho đến mức độ lòng yêu thương, sự công chánh của Thượng Đế thấm nhuần trong tư tưởng.
Đó là những nguyên tắc căn bản hết sức đơn giản, nhưng huấn luyện cho tinh thần người đệ-tử trở nên đầy lòng yêu thương và công chánh lại là việc làm vô cùng khó khăn có lẽ còn khó khăn hơn lập một quốc gia nữa. Có những phương pháp giúp người đệ-tử tự trau giồi tâm linh mình dưới hình thức những hình luật của Giáo Hội và những bài kinh cho mỗi cá nhân trong những giờ hành lễ cũng như trong lúc làm việc hằng ngày, nó giữ cho tư tưởng và tình cảm của người đệ-tử gần với Thiên lý.
Hình luật thì nghiêm cấm việc này việc nọ, khuyên nhủ điều kia, nếu ai vi phạm sẽ bị trừng phạt nghĩa là có người trông chừng giùm hành vi của chúng ta.
Vì lòng sợ hình phạt mà người đệ-tử tự kiềm chế lấy mình và đi trên đường ngay chánh; còn kinh kệ thì dùng năng lực tinh thần của chính mình của người khác, của Thượng Đế và các Đấng trọn lành mà đánh thức lòng mình, lập lại lời kêu gọi thống thiết một cách thường xuyên.
Buổi đầu tâm linh nghe lời kêu gọi trong những giờ giấc nhứt định nhưng về sau nó càng được thúc giục nghe tiếp, những lời kêu gọi của Thượng Đế nhiều hơn và rộng rãi hơn trước khi hành động.
Sự trau giồi tâm linh không có giới hạn nào, chúng ta có thể ở cương vị một người tín đồ suốt đời, nhưng trình độ tấn hóa thì không bị ràng buộc trong tước phẩm.
Về luật hình thì có Ngũ Giới Cấm và Tứ Đại Điều Qui áp dụng cho tất cả tín đồ, dầu ở cấp bực nào cũng vậy.
1. Ngũ Giới Cấm
2. Tứ Đại Điều Qui
3. Những bài Kinh Thế Đạo
Còn về kinh kệ thì ngoài những bài xưng tụng công đức của Đức Chí Tôn, các vị Phật, Tiên, Thánh đọc trong các thời cúng nhứt định, còn có những bài kinh khác có tác dụng nhắc nhở người đệ-tử biết kính trọng quyền năng thiêng-liêng hằng ở bên mình, tự kềm chế lấy mình, sửa lại lỗi lầm, mở rộng lòng yêu thương ...vv. đó là những bài kinh.
Tôi đặc biệt chú ý đến những bài kinh Thế Đạo mà phần đông tín đồ dường như quên lãng hoặc vì lười biếng hoặc vì bận rộn với sinh kế hằng ngày. Sau đây là những ý tưởng chánh rút ra từ những bài kinh đó, trong bản Việt Ngữ xin để nguyên văn.
Ngoài ra còn có:
D. Sự huấn luyện thể xác
Song song với sự trau giồi tâm linh bằng phương pháp thần quyền và tâm lý, tôi nhận thấy có vài lời chỉ dẫn về một phương pháp tập thể dục mường tượng như phép yo-ga áp dụng cho các tín đồ ở bậc hạ thừa.
Tuy nhiên phương-pháp nầy không được phổ thông vì nó đòi hỏi sự cố gắng triền miên của cả thể xác lẫn trí não và một thời giờ rỗi rảnh tối thiểu.
Theo sự nhận xét của riêng tôi, sự luyện tập nầy nhằm huấn luyện cho thể xác người đệ-tử quen với những năng lực thần bí sẽ được thọ truyền sau nầy nếu họ tỏ ra xứng đáng và tập cho xác thân đủ sức chịu đựng sự sai khiến của trí não khi cái thể nầy của con người bắt đầu hướng thiện.
Sự nuôi dưỡng cơ thể bằng thức ăn chay cũng là một trong những cách luyện tập thể xác nhằm đưa đến mục đích nầy.
Xin nhắc lại rằng khi đệ nhị xác thân tức là cái gạch nối giữa thể xác và linh hồn đã thật sự hướng về Thượng Đế thì người đệ-tử sẽ cảm thấy những sự thôi thúc kỳ lạ tự nội tâm buộc xác thân phải làm việc nầy việc nọ, phải hy sinh rất nhiều cho kẻ khác.
Nếu thể xác không được huấn luyện dần dần từ trước thì nó dễ chống lại ý muốn của linh hồn và ngăn cản không cho tư tưởng lành trở thành hành động thiện.
Dĩ nhiên không ai tránh khỏi trận chiến theo kiểu nầy trong đời sống nội tâm, nhưng nếu thể xác được huấn luyện cẩn thận theo đường lối tu hành từ trước thì cường độ ác liệt của sự tranh đấu sẽ giảm bớt và ý muốn của linh hồn sẽ dễ dàng chế ngự được thể xác từ việc nhỏ nhặt trong đời sống cá nhân đến những quyết định trọng đại giải quyết các vấn đề nhân sinh.
Chương 4: Vài tư tưởng đại đồng
A. Trường học năm lớp
Đạo Cao-Đài là một trường học có năm lớp ai thích học lớp nào cũng được. Đó là năm lãnh vực hoạt động mà đối tượng là :
Con người không phải là một cá thể biệt lập, mà là một phần tử của gia đình, của quốc gia, của xã hội, của loài người, của vạn linh và của vũ trụ.
Vì vậy, năm lớp học không phải là năm lớp học riêng rẽ do năm ông Thầy điều khiển bằng phương pháp riêng của mỗi ông mà phải đứng bên cạnh nhau vì một sự bắt buộc nào đó.
Năm lớp học do một ông Thầy điều khiển, ông Thầy lựa chọn môn sinh nào có cùng ý hướng nổi bật về một trong năm đối tượng nầy thì cho học chung một lớp, làm lớp học đầu tiên.
Khi người đệ-tử bắt đầu thấy thích học trong trường học nầy ông Thầy sẽ hướng dẫn họ đi qua các lãnh vực còn lại trong bốn lớp kia, sau cùng người đệ-tử chỉ thấy mình học một trường không phân chia lớp.
Có lẽ chư huynh thấy đạo Cao-Đài khác với một hội dung hòa các tôn giáo. Phật Giáo không còn là một tôn giáo đứng cạnh bên Khổng Giáo hay Thiên Chúa Giáo với những sắc thái đặc biệt của nó trong cái nhà Cao-Đài.
Các bài vở giảng dạy trong năm lớp học mà tôi vừa nêu trên đều cùng đi theo một chiều hướng duy nhất và vì vậy chỉ có một trường đối với môn sinh đã đỗ đạt và dường như có năm lớp đối với học trò mới ghi tên.
Xin chư huynh đừng thắc mắc tại sao ngay những dòng giới thiệu của chương nầy đã viết "Đạo Cao-Đài là trường học có năm lớp ai thích học lớp nào cũng được" rồi bây giờ lại kết luận không có năm lớp.
Năm ấy là một mà một ấy là năm và dĩ nhiên cũng không phải bất cứ người đệ-tử Cao-Đài nào đều thấu triệt được cái tinh hoa giáo lý nầy.
Thường thường khi tiếp xúc với họ, chư huynh có thể nhận thấy sự nổi bật của một vài đối tượng trong tư tưởng họ hoặc vì họ cho rằng cần phải bàn với chư huynh về đề tài nào đó thôi hoặc vì chính họ chỉ thấy một đối tượng nào đó là quan trọng hơn hết.
Có người chỉ chú tâm đến việc giáo dục con cái trong gia đình và dường như họ theo Đạo Cao-Đài chỉ vì mục đích ấy.
Có người thích ổn định tình thế quốc gia, tham gia vào các sinh hoạt chính trị, những mong sẽ dùng ảnh hưởng của tập thể nầy mà chấn chỉnh dần dần các cơ cấu quốc gia hay ít ra một cá nhân cũng có thể đem cái tinh hoa của giáo lý Cao-Đài áp dụng vào một lãnh vực giải quyết các công việc nhà nước sao cho thuận cùng Thiên ý và hợp với nhơn sanh.
Hai quyền năng mà họ phải dung hợp luôn luôn là quyền của Thượng-Đế và quyền của con người khi giải quyết bất cứ việc gì dù nhỏ dù lớn thuộc về đời sống quốc-gia.
Thường những người đệ-tử tự lao mình vào lãnh vực nầy phải gánh chịu những hậu quả thê thảm cho xác thân gây ra bởi sự xung khắc về tư tưởng với những kẻ có quyền bính của thế gian muốn xu hướng về đường vật chất.
Điều nầy cũng dễ hiểu vì trong các thế kỷ gần đây hầu hết những nhà cai trị không phải là những "Thái Tử Sĩ-Đat-Ta mới" rời khỏi cung vàng điện ngọc đi tìm chơn lý để trở về lên ngai trị vì muôn dân với cái nhìn và nghĩ của kẻ đã giác ngộ.
Về phương diện xã hội những kẻ đầy lòng tham vọng thường chỉ thấy Đạo Cao-Đài như một lợi khí đấu tranh cần phải tiêu diệt hoặc cần phải lợi dụng trong một giai đoạn nào đó, và đây là một vấn đề thuộc khoa học chính trị nên trong quyển sách nầy không đề cập đến nhiều hơn.
Lại có những người đệ-tử luôn luôn tìm kiếm trong giáo lý Cao-Đài những lời chỉ dẫn về các phương pháp huấn luyện cho con người trở nên hoàn hảo hơn.
Đối với họ, thiên đàng và địa ngục dường như là cái gì xa xôi lắm, con người mới là quan trọng, làm thế nào cho con người càng ngày càng tốt hơn thế cũng đủ lắm rồi.
Rồi cũng có những người Cao-Đài quanh năm suốt tháng chỉ chú trọng đến đời sống nội tâm, dường như họ lạnh nhạt đối với thế giới bên ngoài.
Đối với các nhà xã hội hay chính trị gia, họ có thể là những phần tử không đáng kể nhưng đối với các nhà thần học thì sự có mặt của họ cũng rất cần thiết đối với sự duy trì đời sống trên mặt địa cầu nầy, cũng cần thiết như bàn tay, khối óc sản xuất ra cơm gạo nuôi sống mảnh hình hài vậy.
Và sau cùng chư huynh cũng có thể tìm thấy, dù rất ít những người đệ-tử đã giác ngộ mà hành động của họ trải ra trên khắp các địa hạt, từ đời sống cá nhân, gia đình, đến xã hội, quốc gia, quốc tế, trong các cảnh giới siêu phàm từ lòng đất các loài khoáng chất, cỏ cây, thú cầm, loài người, các đẳng cấp chơn linh, ma quỷ, Thần Thánh, đâu đâu cũng đều có mặt họ.
Hành động, tư tưởng, lời nói của họ sự bình an tỏa ra từ người họ thảy đều có tác dụng nâng đỡ cơ sanh hóa, tức là sự duy trì và phát triển đời sống của tất cả mọi sinh vật hậu thiên.
Năm hạng người vừa nêu trên đều cùng đi trên một con đường duy nhất đã được các vì giáo chủ xưa nay vạch sẵn và bây giờ Đức Chí Tôn giáng trần.
Ngài lọc lựa những dị biệt và lấy cái tinh hoa của tất cả giáo thuyết trên hoàn cầu truyền dạy cho chư đệ-tử cùng với một vài tiết lộ về thiên cơ bí ẩn mà loài người đã tiến bộ đến một mức có đủ khả năng hiểu biết và tiếp thu được.
Những bức tường ngăn cách do các môn đồ của các vì Giáo-chủ xây dựng nên đã bị Đức Chí Tôn phá bỏ trong hệ thống tư tưởng của người đệ-tử Cao-Đài. Ngài đã dạy:
Vốn từ trước Thầy đã lập ra Ngũ Chi Đại-Đạo là:
Tùy theo phong hóa của nhân loại mà gầy thành chánh giáo là vì khi trước càn vô đắc khán khôn vô đắc duyệt thì nhơn loại duy có hành đạo nội tư phương mình mà thôi.
Còn nay thì nhơn loại đã hiệp đồng càn khôn dĩ tận thức thì lại bị phần nhiều đạo ấy mà nhơn loại nghịch lẫn nhau nên Thầy mới nhứt định qui nguyên phục nhứt.
Thầy nhứt định đến chính mình Thầy độ rỗi các con chẳng chịu giao chánh giáo cho tay phàm nữa.
Chúng ta biết rằng có biết bao nhiêu người từ khắp các nơi trên thế giới đã cố gắng dung hòa tư tưởng nhơn loại, họ là những sứ giả của Thượng Đế báo trước sự xuất hiện của Ngài trong Tam-Kỳ Phổ-Độ nầy, chính sự có mặt của Thượng Đế là yếu tố quan trọng trong sự thành công của Đạo Cao-Đài.
Ngày xưa Ngài Chưởng Quản một trường học năm lớp, mỗi lớp trên một phần đất của địa cầu, bây giờ Ngài vẫn làm công việc đó, Ngài mang tất cả những người trên các vùng đất khác nhau đặt chung vào một trường.
Ngài hủy bỏ những tấm vách tường phân chia phòng học, Ngài giảng chung cho tất cả đệ-tử những bài học thích hợp cho từng hạng người, tức là áp dụng chân lý vào từng lãnh vực. Trong khung cảnh như vậy tự nhiên Ngài không còn là Thầy của riêng ai mà Ngài là Thầy của tất cả nhơn loại.
Nhơn loại sẽ biết rằng ngày xưa họ đã học với chính Ngài qua hình ảnh của những sứ giả của Ngài và bây giờ chính Ngài đến để xác nhận điều đó.
Và đó cũng là điểm khác biệt quan trọng giữa Đạo Cao-Đài, một tôn giáo do chính Đức-Chí-Tôn sáng lập với một hội dung hòa các tôn giáo có cùng mục đích rất tốt đẹp nhưng do sự cố gắng của con người mà nên.
B. Trật tự thiên nhiên của xã hội loài người
Trên mặt địa cầu nầy không có chi là tuyệt đối. Mọi việc đều đã được an bày theo một trật tự thiên-nhiên bất di bất dịch gọi là Pháp.
Một đứa bé sinh ra đời nó lớn lên, già rồi chết. Không một phép lạ nào có thể thổi cho đứa bé trong phút chốc trở thành một cụ già và giữ cho nó sống mãi mãi, không bao giờ chết.
Cũng không có một quyền lực nào làm cho một hài nhi vừa lọt lòng mẹ biết suy nghĩ, khôn ngoan như một cụ già tám mươi. Nó phải có thời gian để học những kinh nghiệm khôn ngoan ở xã-hội nầy. Đó là trật tự của thiên nhiên.
Tổ chức xã-hội loài người cũng thế, Thượng Đế đã ban cho mỗi cá nhân một linh hồn hay tiểu linh quang và ban cho toàn thể nhân loại một đại hồn.
Mỗi tiểu linh quang phải có thời gian để nó giác ngộ thì cái đại hồn của nhân loại cũng phải có thời gian mới trưởng thành, trật tự ấy dù ta có nhận hay không, nó vẫn hằng có, nó vẫn im lìm chi phối mọi hoạt động thế gian.
Một đứa con ngỗ nghịch trong gia đình nói rằng nó không có cha, tự nhiên mà nó sinh ra, nó là chúa tể của gia đình, dù có nhận sự kiện đó hay không nó vẫn có cha và người vẫn phải lo lắng cho nó vì người là cha của nó.
Đó là trật tự của thiên nhiên.
Thượng Đế đã sinh ra loài người nhưng từ ngàn xưa cũng như bây giờ vẫn có những người từ chối không nhìn nhận Ngài và Ngài vẫn tiếp tục ban sự sống thể hài và tâm linh cho họ theo một định luật công bình vì Ngài là cha, Ngài phải làm như vậy.
Khối trí thức tinh thần nhân loại dù có ngạo nghễ đến đâu, dù có nói rằng nó là chúa tể của vũ trụ, nó vẫn phải có nguồn cội về sự khôn ngoan.
May thay, chẳng phải toàn thể nhân loại đều ngạo nghễ như vậy, nếu viện lẽ rằng sự khôn ngoan mà con người đạt được hôm nay là do xã hội truyền lại qua nhiều thế hệ tiền nhân, thì đó chính là trật tự diễn tiến chớ không phải là nguồn cội nguyên thủy.
Nếu nói rằng tinh thần tự vật chất mà sinh ra thì sự cấu tạo các nguyên tử vật chất cũng phải theo một trật tự nào đó mới lưu tồn, thử hỏi cái quyền năng nào đủ khôn ngoan để bày ra trật tự vận chuyển của các điện tử trong sự cấu tạo vật chất?
Nói rằng xã hội loài người tiến bộ luôn luôn thì dĩ nhiên con người thời ăn lông ở lỗ chắc không khôn ngoan bằng bây giờ và làm sao có thể hiểu được rằng các thổ dân ở miền Bắc nước Nga, miền Nam nước Mỹ hay bất cứ một nơi nào khác trên địa cầu vào thời tiền sử lại chính là người bày vẽ ra cái trật tự vận chuyển của các hành tinh, các hạt điện tử, sắp đặt vị trí các vì tinh tú.
Chẳng lẽ một khối óc ngu muội của người tiền sử lại là tác giả của những công trình sáng tạo huyền bí mà cho đến bây giờ chính con người, khôn ngoan dường ấy cũng chưa hiểu hết?
Dù con người có thừa nhận hay không, trong vũ trụ vẫn có nguồn cội của sự khôn ngoan, và sự khôn ngoan đó biết cách sáng lập trật tự vận hành tất cả mọi vật mà con người là một phần tử trong đó.
Dù những đứa con thân yêu của Thượng Đế có cố gắng quay mặt đi chỗ khác, dù nó muốn nhắm mắt lại để không nhìn thấy, dù nó muốn bịt tai lại để không còn nghe ai nói gì về nguồn cội ấy, dù nó tìm đủ mọi cách để bắt trí óc đừng suy tưởng về nguồn cội của trật tự an bày trong vũ trụ, dù nó có muốn làm gì đi nữa ... thì nó vẫn từ đó mà sinh ra.
Dù một đứa bé nói rằng nó từ đất nẻ chun lên, nó không có cha, không có mẹ và không thích nghe ai nói gì về cha mẹ nó, người ta biết rằng nó vẫn phải có cha có mẹ.
Dù con người có chấp nhận hay không cái trật tự an bày trong thiên nhiên thì sự sống chết của nó vẫn nằm trong định luật ấy.
Người đệ-tử Cao-Đài gọi nguồn cội của trật tự thiên nhiên ấy là Chí Tôn, và sự hiểu biết về Ngài cũng phải theo một trật tự mà rõ ràng hơn với thời gian.
Đó là lý do khiến có một vài khác biệt cần thiết trong lời giảng dạy của các vì Giáo Chủ áp dụng cho một số môn đồ nào đó, trong một hoàn cảnh xã hội nào đó, vào một thời gian nào đó.
Các Ngài vẫn đồng nhất trong tâm linh nhưng môn sinh thì khác nhau về trình độ tấn hóa, trật tự ấy đòi hỏi phải có sự khác biệt trong lời giảng dạy.
Những đứa con của Thượng Đế không muốn nhìn Ngài bèn vịn vào đó mà đánh đỗ các giáo thuyết và người đệ-tử Cao-Đài hiểu rằng sự tấn hóa của loài người phải trải qua những thời kỳ như vậy.
Chương 5: Sự hòa hợp giữa Thế và Đạo
Đây xin nhắc lại tổ chức Hội Thánh Cao-Đài có hai cơ quan hữu hình là Hiệp Thiên Đài và Cửu Trùng Đài.
Hiệp Thiên Đài ấy là phần hồn của Đạo, còn Cửu Trùng Đài là xác thân. Hội-Thánh tượng hình cho Thánh-thể Đức-Chí-Tôn tại thế nên hai cơ quan ấy tượng trưng cho hai phần vật chất và tinh thần của vạn loại.
Sự hòa hợp giữa vật chất và tinh thần là điều tối cần thiết để duy trì sự sống trên mặt địa cầu nầy.
Sau đây là một đoạn trích trong quyển Pháp Chánh Truyền giải thích về điều đó.
Cơ Tạo Hóa chỉ có hai bí mật tối trọng, một là quan sát sự hữu hình, hai là xét đoán sự vô vi. Quan sát sự hữu hình thì dễ mà xét đoán sự vô vi rất khó, hữu hình với vô vi chỉ phân nhau với màn bí mật.
Từ thuở tạo thiên lập địa dầu cho bậc trí thức nhơn sanh đang tấn hóa lên bậc đại giác đi nữa cũng chưa hề có phương thế hé trọn vẹn màn bí mật ấy mà dòm qua phía vô vi cho đặng nhưng nhơn sanh đã có sẵn nơi tay một cái chìa khóa là xem cơ tương đắc của hữu hình và vô vi trong sự sanh hoạt của vạn vật.
Vô vi và hữu hình phải hiệp làm một mới thuận theo cơ tạo, Trời đất có âm dương, vạn vật có thể phách, nhơn loại có xác hồn.
Sự sống của vạn loại trong Càn khôn thế giới chỉ nhờ có vật chất và tinh thần tương hiệp mới thành hình, cả vật chất hồn, thảo mộc hồn, nhơn hồn, Thần hồn, Thánh hồn, Tiên hồn, Phật hồn đều khác đẳng cấp nhau, nên hình thể cũng biến sanh ra khác.
Vật chất không giống thảo mộc, thảo mộc không giống thú cầm, thú cầm không giống người, người không giống Thần, Thần không giống Thánh, Thánh không giống Tiên, Tiên không giống Phật, Phật không giống Trời, nói tóm tắt một lời hình thể tâm thần đều khác hẳn.
Vật chất phải tùng lịnh tinh thần mà lập thành hình tượng. Cái cớ hiển nhiên là hình thể nhân loại cũng phải tùng tinh thần mà phân biệt đẳng cấp, kẻ hung bạo thì hình dung cổ quái còn người lương thiện thì tướng hảo quang minh nhờ đó mà cổ nhơn xem tướng đoán tánh người.
Xác phải phù hợp với hồn cũng như vật chất phải phù hợp với tinh thần. Vật chất vốn hữu hình mà tinh thần lại vô vi, vô vi cùng hữu hình phải tương đắc, thấy hữu hình đoán biết vô vi, biết vô vi mới định quyết hữu hình.
Và trong một dịp khác, Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc đã thuyết minh trong một bài diễn văn luận về một khía cạnh triết lý của Đạo Cao-Đài hay là sự dung hợp giữa hai chủ thuyết duy tâm và duy vật. Đức Ngài nói:
Bần Đạo cũng muốn giảng về điều siêu việt về tinh thần đạo đức hầu tóm cả chơn lý của các tư tưởng đối cùng Đức Chí Tôn, nhưng e sợ cao sâu mầu nhiệm nó sẽ quá sức cho sự đoán xét của thính giả mà biến thành ra tuồng mộng ảo nên quyết lấy cái thuyết hiển nhiên của Đạo đối cùng đời đương giữa cơn tinh thần phát triển, sưu tầm một mối tư tưởng phù hạp với trình độ trí thức nhơn sanh đương nhiên, hầu giúp hay cho bậc cố tâm tầm Đạo.
Những cơ quan và những hành vi hiện tượng của các tôn giáo đương nhiên ngày nay như đương biến thành cố vật nên đã mất cái hay để giúp đời tự tri tự giác.
Tâm hồn thiếu an ủi, tư tưởng mất phép chuẩn thằng, trí thức không phù hợp hành động, biểu sao đời không trở thành một trường náo nhiệt rắc rối khó khăn, rồi giục cho cả nhơn sanh dong ruổi trên con đường duy vật mà quên hẳn cái quyền vi chủ của trí thức tinh thần.
Ôi! Thử nghĩ cái ngày nào trí thức tinh thần đã tiều tụy thì cái lương tri, lương năng cũng do đấy mà điêu tàn, thì con người đứng giữa cõi trần hoàn nầy phải trở nên bao nả.
Chúng ta duy buộc phải trả lời rằng: luật thiên nhiên tự bảo nó sẽ buộc mỗi cá nhân chuyên chú về sự sống. Hại thay! Cái sống ấy do nơi phép duy vật mà lưu tồn, thì con người chỉ sống hèn như con vật mà thôi.
Bần Đạo chẳng cần luận thuyết chi sự phân biệt xa cách nhau như trời với vực của vật chất với tinh thần thì chư thính giả cũng đủ hiểu hể vật chất bổn nguyên hữu định thể, còn tinh thần thì tự chủ tự do. Ấy vậy vật chất có giới hạn chớ tinh thần vốn không giới hạn.
Chúng ta lại thầm hiểu rằng: mỗi điều chi hữu bổn hữu nguyên hữu định thể, thì cái lớn cái nhỏ của nó, dầu hình dầu bóng cũng phải tùng theo mặt luật pháp định hành tàng. Hễ có bổn nguyên ắt có xứ sở cội nguồn, có định thể ắt có khuôn viên sắc tướng, nói tóm tắt hễ vật thì có chủ.
Ấy vậy do quyền có chủ ấy, nó giục thành một trường tranh đấu đua chen mà làm cho mặt thế đã biến thành nơi chốn chiến trường náo nhiệt.
Sống của con vật là phải ăn mà sống, phải mặc mà sống, phải ở mà sống, sống một khuôn luật của sắt đá, cỏ cây, côn trùng, điểu thú. Nhơn loại đã nghịch lẫn nhau, tàn hại lẫn nhau, giết bỏ lẫn nhau cũng do bởi chạy theo cái sống của con đường duy vật.
Trái lại cái sống của tinh thần là cái sống tự chủ tự quyền, thì cái sống ấy không nguồn không cội, không luật, không hình, không bờ, không cõi, sống theo gió theo mưa, sống theo Trời theo Đất, sống với Càn-khôn vũ trụ, sống với Nhật Nguyệt Tinh Quang theo một khuôn luật với cái sống vô ảnh vô hình của các tư tưởng bậc Thánh-hiền từ thượng cổ.
Cái sống của con vật chỉ có hai bữa ăn mà sống còn cái sống của tinh thần vốn về độ lượng. Cái sống của vật chất ở tại bụng, cái sống của tinh thần ở tại óc, bụng với óc khác nhau thì hai cái sống cũng khác nhau đặc biệt.
Cái vấn đề tương tranh của hai cái sống ấy, dầu cho trình độ trí thức nhơn sanh đã đặng cao siêu tăng tiến dường nào cũng chưa xử trí và giải quyết thế nào cho đích xác.
Dường như chúng ta phải biết hẳn rằng: hể bụng no thì óc rỗng, óc cứng thì bụng mềm, cuộc tương tranh nầy chưa có mặt Ông Tòa nào nghị án nổi.
Ấy vậy cái thuyết duy vật với tinh thần từ thử chưa có một tôn giáo nào cầm đủ quyền hành dung hợp.
Có tôn giáo thiên về mặt vô vi phế vong hình thể, tức nhiên là đảng phái của tinh thần, lại cũng có nhiều tôn giáo khác bị xu hướng hữu hình, còn vô vi thì vong phế là tức nhiên làm môn đệ của thuyết duy vật đã đành.
Hai đảng phái ấy đương đầu, đương tranh đặng bịa vào miệng thế tình những lẽ tà nổi chánh. Cũng vì do thuyết duy vật tinh thần gây ra lắm điều quyền biến, một đàng là tôi chỉ tùng luật điều khuôn viên duy vật, một đàng thì cậy huyền diệu nhiệm mầu do tinh thần duy chủ, nhưng nhơn sanh tùng giáo hai lý thuyết ấy vốn phải khác xa nhau dường như sao Khuê sao Dược.
Hỏi đã có nảy sanh ra một vị Giáo chủ nào đủ đức tính, đủ quyền năng, đủ phép mầu, đủ trí huệ làm cho hai đảng phái ấy dung hòa mới mong mở đaị đồng thế giới hay chăng ?.
Nếu chúng ta để cho tịnh tâm tịnh trí đặng tìm chơn lý của hai lẽ ấy cho hẳn hòi thì chúng ta dám cả tiếng phê rằng: sự xung đột của hai tư tưởng ấy thật ra chưa đích đáng, chẳng qua là một trường tranh luận tình cờ của tiền nhân lưu lại.
Dưới ngọn đuốc văn minh chiếu diệu soi huệ trí sáng ngời giữa thế kỷ hai mươi nầy, chúng ta đã thấy quả quyết sự tương hiệp thân thiết của cơ quan hình thể với tinh thần thì chúng ta lấy làm ngạc nhiên cho sự quái dị cái nỗi phân chia của thuyết tinh thần đối cùng hình thể.
Chúng ta lại còn để tâm nghiên cứu nguyên do của hình vật tương phân bởi đâu mà sản xuất thì chúng ta lại thấy đặng bởi tư tưởng của Nho giáo và Đạo giáo mà nảy sanh, chẳng phải do nơi miệng của Đức Khổng Phu Tử hay là Đức Lão Tử mà ra, mà lại do bởi những thuyết của các môn đồ của đôi nhà luận bác.
Chưa có một quyền hành nào mà chia đặng trí tuệ riêng ra hình vóc của con người, thì chưa có một quyền năng nào cả gan dám phân chia hình vật.
Bởi vậy tinh thần và hình thể vốn là hai bộ phận cần yếu trọng hệ của kiếp con người, nếu chiếu theo phép thiên nhiên thì đôi bên cùng một bổn, hễ có xác không trí thì điên, mà hễ có trí không xác thì dị.
Đời là hình duy vật, Đạo là bóng của trí thức tinh thần. Vậy thì phép đời đạo vốn đồng, cơ tạo thế phải có công đời cùng nghiệp đạo.
Đạo Cao-Đài là một tôn giáo do lương tâm vi bổn lấy cả triết lý của toàn cầu làm căn bổn hầu làm trung gian cho các tư-tưởng hiệp đồng đặng dìu dắt nhơn sanh hồi bổn thiện.
Ngoài ra pháp luật định quyền luật của thiên lương thì để cho mỗi cá nhân đặng tự do tư tưởng, chẳng cần luận giải chư thính giả cũng đủ biết rằng cái tư tưởng vốn vô cùng chiều theo thời thế của đời đặng nâng đỡ trí thức của nhơn sanh tạo thời cải thế.
Nên hiểu rằng nghĩa lý chữ Đạo là đường duy nhất của tâm lý nhơn sanh, bắt buộc phải nhìn nhận rằng phải để cho tinh thần đặng tự do tín ngưỡng, miễn là làm thế nào cho đạo thuận cùng đời, đời không nghịch đạo mới gọi là lý thuyết cao siêu làm cho thái bình tâm lý.
Thái bình tâm lý đặng, mới làm cho thái bình thiên hạ đặng. Thái bình thiên hạ đặng mới làm cho đại đồng thế giới đặng.
Giữa buổi hòan cầu đang xôn xao chen lấn trong bước tiến bộ văn minh loạn hàng thất thứ, tùy theo tài lực của mỗi nước trong vạn quốc, có văn hóa, có dã man, có tài hay, có tục dở, phẩm giá vốn không đồng, nếu lấy giá trị hữu hình của mỗi nước đặng định phân thì ắt khó mong làm cho cả nhơn sanh hiệp chủng.
Tài lợi không đồng, phương diện không đồng, xã tắc không đồng tức nhiên buộc chính trị cũng không đồng, cái chính sách hiệp quốc hiệp quần chưa đủ kế hay mà vĩnh cửu.
Xin nói hẳn rằng nếu đem giá trị hữu hình của mỗi nước trên cân công bình của vạn quốc toàn cầu đặng định nặng nhẹ thấp cao thì là phép giục thêm hại, so hơn tính thiệt.
Tưởng khi dầu cho nhà chính trị đại tài nào là bôn xu trên con đường vật chất, mong mõi cho thiên hạ hòa bình thì tỷ chẳng khác nào đem cung trăng thay mặt đất, chẳng qua lập phương lừa dối lẫn nhau, mượn chước khéo đặng tranh quyền giữ thế.
Ngày nào cả nhơn sanh biết rằng con người chẳng phải sanh ra để vụ tất lấy cái sống theo con vật gọi là hạnh phúc khéo khôn, trái lại phải coi mạng sanh là báu trọng, biết kính nể nhau, biết thương yêu nhau, biết binh vực nhau, biết nuôi sống nhau, lại lấy phận sự cao thượng ấy đặng làm cái Đạo của người thì ngày ấy là ngày của toàn nhơn sanh đều hạnh phúc.
Tưởng lại tương lai của Đạo Cao-Đài do nơi cái sở hành và cái tư tưởng cao thượng của nó, ngày nay nó có thể hứa với nhơn sanh rằng chúng ta sẽ hưởng đặng điều hạnh phúc ấy ."
Áp dụng tinh thần triết lý ấy vào việc giải quyết các vấn đề nhân sinh trong hoàn cảnh xã hội Việt Nam, người đệ-tử Cao-Đài chủ trương nhập thế trong tinh thần thoát tục.
Họ bằng lòng đảm trách hết tất cả mọi công việc từ trong gia đình đến xã hội, từ quốc gia đến quốc tế, từ đời sống vật chất miếng ăn thức uống manh quần tấm aó đến những pháp thuật huyền-bí và sự tìm tòi những bí mật của Tạo Đoan bằng nhũng cơn thiền định và những chuyến xuất thần viễn du Thiên cảnh.
Tất cả những hoạt động ấy đều nhằm một mục đích nâng đỡ cơ sanh hóa vạn linh và giải quyết cái khó của cuộc đời.
Nhà chính trị, kinh tế gia, các chuyên viên xã hội, kẻ cầm cương lên ngựa .... mỗi hạng người đều có phương thế riêng để giải quyết sự khó của trường đời và họ thường kêu gọi người đệ-tử Cao-Đài đứng về phe của họ, hành động và suy nghĩ y như họ mới là đúng.
Thực ra bởi triết lý đạo giáo định hướng cho hành động nên người đệ-tử giải quyết các vấn đề liên quan đến chữ khổ trên căn bản dung hợp giữa tinh thần và vật chất, nghĩa là phải làm sao thỏa mãn những đòi hỏi thúc bách của đời sống vật chất mà không rời bỏ giáo điều vốn do tinh thần mà nảy sinh.
Trong đời sống cá nhân, xu hướng cung ứng cho thể xác những khoái cảm triền miên về dục vọng và quên đi đời sống tâm linh cùng những phương pháp huấn luyện để đánh thức linh hồn đang mê ngủ không được chấp nhận.
Trong đời sống quốc tế sự đô hộ về hành chánh hay kinh tế, nắm chặt quyền phân phát áo cơm để buộc xác thân phải tùng phục bạo quyền và giết chết lần hồi đời sống tâm linh bằng cách kềm hãm sự phát triển của nó, cũng không được chấp nhận.
Ngay trong thời kỳ Pháp còn đô hộ Việt Nam và những người đệ-tử Cao-Đài vẫn nuôi hy vọng quật khởi, hy vọng ấy thành hình sau nầy khi các lực lượng quốc-gia kháng Pháp nắm được quyền độc lập tạm thời ngày 9-3-1945, trong một đàn cơ Đức-Chí-Tôn chỉ dạy về sự tương ái của hai dân tộc Pháp Việt như sau:
Thầy muốn sao cả hai được hòa hiệp nhau mãi mãi. Giáo lý của Thầy có mục đích dạy dỗ các con hòa hợp nhau trong sự sống chung cộng đồng quyền lợi và sinh hoạt.
Vậy các con hãy chung hiệp nhau mãi mãi theo ý muốn của Thầy và hãy truyền bá khắp hoàn cầu thuyết hòa bình tương thân tương ái."
Sự hòa hợp giữa tinh thần và vật chất thể hiện rõ rệt nhất trong đường lối Phước-Thiện Cao-Đài.
Đó là một tổ chức đời sống tập thể trong cộng đồng kinh tế, có khuynh hướng hạn chế quyền tư hữu cá nhân trên căn bản vì thương yêu mà tự hiến dâng quyền tư hữu của mình để cảm hóa lòng tham của kẻ ác, để gia tăng mức sản xuất hầu có đủ nhu cầu nuôi nấng thi phàm của kẻ ác, của người lành cũng như của chính mình.
Người đệ-tử tự mình hiến dâng trọn cuộc sống để làm việc phụng sự vạn linh, cái chức vụ đích thực của họ là một người đầy tớ cho tất cả con cái Chí-Tôn.
Họ sống hợp quần để gây thêm sức mạnh hầu bảo vệ nếp sống đạo đức để có đủ phương tiện trau luyện đời sống tâm linh cho nên chí thánh mà đoạt phẩm vị Thần, Thánh, Tiên, Phật, tại thế gian nầy .
Tình yêu thương, sự công bình vẫn là căn bản lý thuyết của đường lối nầy, ngày giờ nào và bất cứ nơi đâu nếu hai yếu tố đó cùng mất đi thì các nhà xã hội học vẫn có thể thấy một lối sống tương tự như vậy về hình thức, nhưng đó không phải là đường lối Phước-Thiện Cao-Đài .
Ngoài ra một tổ chức khác vừa mới được thành lập cách đây bốn năm nhằm mục đích mở rộng tầm hoạt động của Hội-Thánh sâu vào các tầng lớp quần chúng, trực tiếp liên hệ đến các vấn đề xã hội, tổ chức nầy mệnh danh là "Ban-Thế-Đạo" đặt dưới sự hướng dẫn của chi Thế trong Hiệp-Thiên-Đài .
Hoài bão thực hiện sự hòa hợp đạo đời dược ghi rõ trong bản qui-điều như sau :
Ban Thế Đạo là cơ quan thuộc về phần đời bắt nguồn từ cửa Đạo phát xuất làm dây nối cho đạo đời tương đắc, tương liên ngõ hầu tạo lập một đời sống thanh bình cho nhân loại trong thời kỳ chuyển thế .
Có bốn phẩm vị dành cho người đệ-tử hành đạo theo lối nầy là:
Hiền tài là một phẩm thấp nhất, những người trong Ban-Thế-Đạo có thể còn đang đảm trách những phần vụ ngoài xã hội và không bắt buộc phải phế đời hành đạo. Phần lớn họ là những nhà trí thức, thương gia, sĩ quan, những nhà chính trị, các danh nhân.
Bổn phận của họ là phải tìm đủ phương thế trợ giúp các hoạt động của Hội-Thánh tùy theo khả năng chuyên môn của mỗi người. Họ được phép tham dự tất cả những sinh hoạt nhà nước với tư cách cá nhân hay nhân danh đoàn thể họ tùy trường hợp và tùy sở thích của mỗi người.
Chương 6: Kết luận
Tu hành thật sự có giải thoát con người được không ? Phần kết luận của quyển sách nầy sẽ bàn đến. Những con đường vừa trình bày trên đây có đảm bảo một sự thành công chắc chắn cho người đệ-tử không ?
Tôn-giáo tự nó chỉ là một môi trường, phương tiện giúp cho con người dễ dàng tháo bỏ những ràng buộc xung quanh mình trong cuộc sống hồng trần hầu đạt đến mức tối cao là sự giải thoát toàn vẹn con người.
Không ai có thể ban cho mình sự giải thoát toàn vẹn nếu không có sự cố gắng của chính mình. Đức-Chí-Tôn hay Thượng-Đế chỉ giúp cho con người đạt đến cái đích tối thượng ấy, còn sự thành công hay không tùy ở mỗi cá nhân.
Một lời dạy trong giáo lý Cao-Đài đã minh định rõ rằng nếu chúng ta không tu thì chính mình Chí-Tôn cũng không thể bồng ẵm lên đặng.
Những lời nói quả quyết về sự thành công khi theo Đạo của nhà truyền giáo khi khuyến dụ kẻ khác nhập môn chỉ có tác dụng tạo cho con người niềm tin vững chắc làm điều kiện cần thiết cho sự thành công mà sự thành công ấy do những cố gắng liên tục của chính mình cùng với sự trợ giúp từ bên ngoài kể cả quyền lực thiêng liêng.
Con đường của người đệ-tử Cao-Đài cũng như con đường của những môn đồ các tôn giáo khác vẫn phải nằm dưới định luật ấy.
Tôn giáo tự nó không phải là một chướng ngại cho sự tiến bộ của xã hội mà là phương thế giục tấn cho toàn thể vạn linh.
Trong cuộc tranh đấu để sanh tồn trên mặt đất có nhiều yếu tố bị mất đi đồng thời phát sinh những lợi ích.
Lẽ vô thường ấy của Tạo-Đoan vẫn chi phối tất cả mọi người dù có tu hay không cũng vậy, nhưng nếu phải lựa chọn giữa cái được và cái mất thì tôn giáo là phương lọc lừa một kết quả thích hợp của nhiều lợi và ít hại.
Nó được sáng tạo nên bởi những khối óc phi phàm của tiền nhân và bởi huyền linh của Thượng-Đế để tạo cho xã hội một sự tiến bộ nhanh hơn về thời gian, hạnh phúc hơn về phẩm lượng.
Nhưng tiếc thay, vì con người thường hay thích sống cho hiện tại hoặc quá khứ hay tương lai chớ ít khi thích sống trong trường cửu nên chẳng hạn, họ đã bằng lòng:
hơn là :
Tỷ lệ 2⁄3 ( =0,666 ) giữa cái mất và được của Đời vẫn còn lớn hơn 1⁄2 ( =0,500 ) của Đạo và ngược lại .
Tỷ lệ 3⁄2 ( =1,5 ) giữa cái được và cái mất của Đời vẫn nhỏ hơn 2⁄1 ( = 2,0 ) của Đạo.
Thế nên, xã hội vẫn còn đầy dẫy những sự đau khổ, bất công và phi lý.
Vậy thì con đường chỉ là con đường mà khách lữ hành mới thật là người đi và sự giải thoát nằm ở cuối con đường ấy và bắt đầu ở từng bước đi.