Click here to sort by Book Click here to sort by Author Click here to read previous Book Click here to read next Book
Column 1 of row 1 Column 2 of row 1
Column 1 of row 2 Column 2 of row 2
↻ Close
ID20573 - Chương : 128. Đức Lý Thái Bạch - Đức Chí Tôn
Thánh Ngôn : Thánh Ngôn Sưu Tập 1925-1934
Tác Giả : Hiền Tài Nguyễn Văn Hồng (1940-2005) Bút hiệu Đức Nguyên

128. Đức Lý Thái Bạch - Đức Chí Tôn



Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ
LÝ GIÁO TÔNG
Tòa Thánh, 25-2-1931 (âl 9-1-Tân Mùi).
Phò loan: Hộ Pháp - Văn Pháp (BVPQ)
Hầu bút: Sĩ Tải Phạm Văn Ngọ

Chào chư hiền hữu, chư hiền muội.

Cười . . . Lão cho phép chư Đại Thiên phong chầu Đức Chí Tôn, còn bao nhiêu xuất ngoại.

Trang ! Phải biểu cả thảy đều ra xa ngoài điện, còn Thượng Trung Nhựt, Ngọc Trang Thanh, Thượng Tương Thanh, Thái Thơ Thanh, Hương Thanh ở trong nầy mà thôi. Bỏ màn xuống. Chư Lễ Sanh xuất ngoại.

Hộ Pháp và Bảo Văn phải chăm chỉ vào cơ, đừng lo ra đặng Chí Tôn giáng dạy nghe. THĂNG.

THẦY

Các con ! Cười . . .

Ối ! Đáng kiếp cho bây lắm hử ! Con thì đứa trắng đứa đen, lại bị lũ tà quyền xông đột thì cũng tại nơi các con chẳng biết vâng lời Thầy dạy dỗ, mà cũng chẳng hết dạ thương Thầy mới ra thế ấy.

Tiếc thay ! Hơn năm năm chầy, Thầy để hết gan tấc đem Thánh đức màn hồi nắn các con, nay cũng còn thấy dưới mắt Thầy một cái thảm trạng phàm tình gây cuộc nầy.

Các con ôi ! Ai thì chẳng biết các con, chớ Thầy đây lại không thấu đáo đặng hay sao ?

Thầy hằng tiên tri rằng : Thầy lập một trường thử thất mà lập ngôi vị thiêng liêng cho mỗi đứa con ra đáng giá. Cái vui và cái buồn của các con chẳng còn giống như của thế tình hằng thấy.

Thầy cậy kẻ trau giồi tánh đức của các con, đến đỗi phải đem ra trao đổi tội tình làm phước hạnh, cho kẻ hung bạo hiếp đáp các con. Thầy tưởng khi là quá trí của các con mà cũng lại quá trí Thầy đặng nữa mà chớ ! Cười . . .

Vàng thau dầu lộn phải cậy lửa trui phân. Thầy đã đến nơi cảnh tục trần nầy mà đem các con ra khỏi vòng tôi đòi xác thịt đồng thể với quỉ nhơn và hóa nhơn thì chính mình Thầy đây còn bị nhiễm nhằm trược khí thay, huống lựa là các con.

Các con trước khi than, Thầy đà than trước; các con trước khi khóc, Thầy đà khóc rồi. Ấy cái oan gia hỏi ai đào tạo ? Nói cho Thầy nghe.

Thượng Trung Nhựt bạch : . . . . . . . . . . .

- Lũ con hoang, hễ ra khỏi nhà thì toan gây tội : Căn nghiệt. Căn nghiệt là do tại nơi các con chớ không phải của Thầy dành để; vay trả phải cho rồi mới đặng qui hồi cựu vị. Hiểu không con Thơ ?

Trung ! Thầy chỉ trách con một điều là Thầy đã nương cậy thi hài hữu hình tại thế của con đặng dìu dắt con cái Thầy, tức là các em của con;

Thầy lại chẳng nệ chi thô kém Đạo tâm, để cho con hưởng đủ mùi giàu sang vinh hiển, đặng cho con lịch lãm thế tình, hầu cậy con nâng niu dạy dỗ các em con tận thức nhơn tâm, mà chỉ có mấy đứa em mà không tâm chí để đến đỗi khi lòng mà mang tội thiêng liêng rất nên tội nghiệp, vậy con !

Thượng Trung Nhựt bạch : - Con để hết lòng lo dìu dắt nhưng chưa đặng trọn.

- Thầy không phải cấm dùng roi dùng vọt, nhưng chỉn cậy con phải biết tùy thế tùy thời. Thằng Thơ nó ngỗ nghịch với con là tại nơi con tập nó, Thầy đã nói với con rằng : Thầy gởi gấm nó cho con, con còn nhớ à!

Thượng Trung Nhựt bạch : - Con hằng nhớ lời Thầy dạy buổi Khai Đạo.

- Nó khóc nó kể bao nhiêu thì càng giục Thầy tái kiếp tạo thành thể Đạo. Thầy hỏi vậy chớ sự trông cậy của Thầy nơi các con là sự gì ? Nói thử.

Thượng Trung Nhựt bạch : . . . . . . . . .

- Ừ, con há !Thầy nói một chữ rồi bố trí cho con hiểu một mình, chữ nầy nghe con : TÙY.

- Tương ! Thầy đã có dặn con từ trước mà ngần ngại nỗi gì ? Thầy vì loạn lạc nhơn gian các con diệt lẫn nhau nên đến mà tạo Đạo cứu chúng sanh, duy có cậy một điều ước vọng là các con cả thảy đều hòa thuận cùng nhau. Ấy là cơ giải hòa toàn thế giới.

Con đã rõ thấu chơn lý đạo Thầy, con lại sợ chi mà không từ quan hành đạo con ! Nên cho chánh phủ hiểu rằng : Trong cơn ly loạn nầy, hoặc con nên hữu dụng cho cả lưỡng quốc Pháp - Nam, ra giáo dân qui thiện, hoặc là vô dụng làm một quan viên chức tước thường tình, rồi biểu cân thử hai lẽ trọng khinh mà định liệu. Cười . . .

Con đừng sợ chúng nó để dạ hềm nghi, con lại để trao phần cho chúng nó định, thì Thầy nói trước rằng Thầy sẽ biểu chúng nó định lẽ nào cho danh con nên cao trọng, còn cả sự chi, chỉ để cho Thầy.

Đạo có hư mới có nên, ấy là tại cơ nhồi nắn các con cho nên đạo hạnh, con đừng ưu tư phiền muộn. Thầy nói cùng đi nữa, dầu kẻ tội nhơn phải còn bị sa đắm trầm luân khổ hải một đôi trăm kiếp đi nữa, cũng còn có thuở níu đặng tay Thầy, con an tâm lo việc Đạo. Thái Bạch đổ tội cho con vì con muốn lập Hội Nhơn Sanh mới gầy cơ loạn lạc ấy.

Trang ! Con cứ thi hành phận sự. Ấy là phương thế của Thầy cứu vớt tội tình con đó. Thầy dặn con dụng oai quyền mà lập nên thể Đạo, nhưng chẳng nên xao lãng tâm tư, con hiểu riêng Thầy không nên hết tiếng.

Thơ ! Con! Con! Con! Con có thiệt dạ thương Thầy thì con nên cho Thầy xin con những điều nầy nghe : bớt tánh nóng, đừng lẫy đương, con nên phương tùy nhơn trí luật lịnh.

Nếu con biết coi trọng thì con mới biết tôn trọng phẩm vị của con. Hễ con biết phạm thì ai ai cũng phạm, huống chi chính tay con đặt viết lập luật cho đời mà con còn phạm thì ai kia không phạm.

Con nhớ không con ? Thầy cám lòng con thương tưởng Thầy, song còn tiếc một điều là con không biết ý Thầy, con giận lẫy. Thầy hỏi : Ai ra gánh vác lập thành thể Đạo hử?

Con phải giúp em con là Hương Thanh, rằm nầy khởi tạo Tòa Thánh kẻo Thái Bạch quở phạt thì con chịu đa nghe. Cười . . .

Hương Thanh ! Con tưởng vậy là đủ, nhưng chưa. Cười . . .

Thầy ban ơn cho các con. THĂNG.

(TNR)

More topics .. .