Click here to sort by Book Click here to sort by Author Click here to read previous Book Click here to read next Book
Column 1 of row 1 Column 2 of row 1
Column 1 of row 2 Column 2 of row 2
↻ Close
ID20712 - Chương : 50. Cao Thượng Phẩm - Đức Quyền Giáo Tông
Thánh Ngôn : Thánh Ngôn Sưu Tập 1946-1956
Tác Giả : Hiền Tài Nguyễn Văn Hồng (1940-2005) Bút hiệu Đức Nguyên

50. Cao Thượng Phẩm - Đức Quyền Giáo Tông



CAO THƯỢNG PHẨM
TrungTông Đạo, 18-10-Canh Dần (dl 27-11-1950).
Phò loan: Luật Sự Nhung và Khoe.
Hầu đàn: Giáo Sư Thái Hào Thanh, chư vị Lễ Sanh và Đạo hữu nơi Trung Tông Đạo.

Bần đạo chào các em.

Em Giáo Sư, việc em khẩn nguyện cho các vị tử đạo, chưa có thể được, vì họ có kẻ bởi quả kiếp mà phải trả nợ, cũng có kẻ còn thiếu đức cần phải lập thêm, nên không thể giáng cơ đặng. Về vụ thống nhứt Lương Viện, chút nữa Anh Cả về sẽ nói chuyện.

Và luôn đây, Bần đạo cũng có để lời chỉ giáo, nhứt là các em lãnh lịnh đi hành đạo tha phương, ráng để ý, các em đã hẳn biết nền Đạo của Chí Tôn là một nền chơn giáo hy hữu.

Giáo lý của nó chỉ trọn vẹn trong hai chữ “THƯƠNG YÊU” mà thôi. Sự thương yêu đó đã bị nhơn loại phá tan, để nhượng lại cho sự tranh giành mà gây nên máu đổ thịt rơi.

Giờ phút nầy, mấy em lãnh mạng lịnh giáo dân qui thiện, Bần đạo tưởng các em cũng đã hiểu rõ. Vậy các em phải nhớ câu thệ : “Nếu lòng một dạ hai thì Thiên tru Địa lục” và câu “ Giữ dạ vô tư thể Thiên hành hóa” mà đem sự thương yêu ấy trở về nguyên bổn.

Các em có hiểu chăng ? Tiếng “lòng một dạ hai” là chi không đó ?

Chẳng phải nói riêng khi phản đạo mà thôi, mà lại chung qui cho cả sự thương yêu giữa anh em đồng đạo. Đó là một sở nhứt định của sự hành tàng hư thiệt.

Các em cũng vẫn biết nơi đây là gốc để đem lại sự thương yêu cho toàn cả sanh chúng trên mặt địa cầu nầy. Vậy các em khá để trong tâm tất cả những cái gì có thể làm thương tổn đến tình yêu ái cùng là điều ích riêng hay chung đặng làm điều tư lợi, những cái đó ngoài mặt thế đã chán rồi, trong cửa Đạo phải tiêu diệt cho hết thì mới mong sự phổ độ được đắc thành mau sớm.

Lúc ra đi hành đạo nhớ : Chơn truyền là gốc, Luật pháp là chuẩn thằng, Từ bi bác ái là đạo pháp.

Mỗi việc, các em phải khá suy nghiệm cho kỹ lưỡng, phải luôn nhớ rằng : Mình là người của chúng sanh chớ chẳng phải chúng sanh là người của mình.

Mảnh thân phàm đã làm con vật hy sinh đặng Đức Chí Tôn dùng để sửa đời lầm lạc ra thuần phong mỹ tục, thì phải biết nó ra thế nào rồi, giá trị hay chăng là được trọn cùng không đó. Lại nữa, khi đã làm con vật hy sinh thì con vật ấy phải tùng theo sự điều khiển của chủ nó, nếu chẳng tuân thì sự hình phạt không tránh khỏi.

Các em có biết hữu hình là sao ? mà vô hình là sao ? Hai đàng chỉ khác nhau như hình với bóng. Hình thế nào thì bóng cũng thế ấy.

Mấy em hành đạo tại Khánh Hòa và Bình Thuận khá nhớ cho lắm, lúc nầy nơi đó cũng có mòi khó khăn. Mấy em khá giữ trọn đức tin mà hành đạo cho đúng lẽ thì chẳng chi lo sợ.

Thôi, Bần đạo xin kiếu.

THĂNG.

TÁI CẦU:

QUYỀN GIÁO TÔNG

Qua chào mấy em.

Em Thái Hào Thanh, em nói với Quyền Thái Chánh Phối Sư rằng : Sự thống nhứt Lương Viện là điều rất hay vì lẽ trong Tòa Thánh mà có hai Lương Viện thì sự đại đồng chưa có đó.

Tuy dâng hiến hay sự hiến giúp Lương Viện bị kém sút, nhưng hễ đã qui nhứt rồi thì sự kém sút ấy cũng bớt vì cả hai cơ quan đồng lo mà còn sợ chi thiếu hụt. Các Châu Đạo hiện giờ họ ngưng việc trợ giúp cho Lương Viện cũng tại vì việc hành chánh còn sơ sót, để mất lòng tín nhiệm của nhơn sanh.

Nay hiệp với Phước Thiện thì nhơn sanh nhận thấy đó là một việc tối cần, rồi đây lại được như cũ, cần nhứt là sự hành chánh phải cho minh bạch. Mỗi việc chi phí phải rõ ràng, đặng lòng nhơn sanh khỏi thắc mắc thì mọi việc đều dễ.

Qua nhờ em nói với Quyền Thượng và Ngọc Chánh Phối Sư phải sửa lại việc hành chánh cho có qui củ.

Gần đây sắp mở Hạnh Đường, Quyền Thượng và Ngọc Chánh Phối Sư phải sửa cơ giáo hóa cho có qui tắc. Qua nhận thấy phần đông ra hành đạo vì quyền chớ không phải vì phận, có nhớ chăng lời Thánh giáo của Đức Chí Tôn nói rằng : “Hễ dưới mắt các con còn thấy lẽ bất công thì Đạo chưa thành” đó không ?

Em phải nhắc lại giùm, Qua thấy mấy em ấy lầm lộn mà phải đau lòng và rất tiếc chẳng còn mảnh thân phàm nữa đặng dìu dẫn.

Đức Hộ Pháp rất phiền lòng, Qua chẳng biết nói sao. Hôm trước, Qua đã có nói về quyền, luật và pháp, mấy em khá nhớ : Quyền là giáo hóa, Luật là từ bi bác ái, còn Pháp là công chánh đó vậy.

Giáo Sư Thái Hào Thanh bạch : - . . . . . . . . . .

- Qua có mấy lời căn dặn mấy em đi Khánh Hòa và Bình Thuận, mấy em phải cẩn thận giữ đúng mực kẻ truyền giáo, chớ đừng sai lầm để lòng quá khích mà e cho đó. Nếu giữ đúng mực theo lẽ thì mọi việc đều yên. Lúc nầy đời phải cần Đạo, chớ Đạo không phải cần đời, mấy em phải hiểu cho rõ.

Giáo Sư Thái hào Thanh bạch : - Hỏi ông Lễ Sanh Ngọc Ngộ Thanh ở Phan Thiết.

Ngọc Ngộ Thanh đã . . . Buồn ! vì tánh tình chẳng thuận, lại ỷ vào sự hiểu biết của nó mà đã ra thân vùi nơi chốn rừng sâu. Điều đó cũng tại nó thiếu sự giáo hóa mà ra nông nỗi. Biết sao ! Qua rất đau lòng đó !

Thôi để Qua cho mấy em một bài thi

THI:
Hận nước lan tràn nợ máu xương,
Đem thân đày đọa luống can trường.
Cờ liềm muốn phủ giang sơn Việt,
Bóng Đạo cần nêu đảnh nghiệp thường.
Đáng mặt anh hào đâu mấy kẻ,
Xứng danh đạo đức có bao gương.
Nợ trần muốn dứt còn mang mãi,
Thử hỏi làm sao sạch khổ ương ?

Mấy em tìm hiểu trong đó cũng có nói rõ ý nguyện mà mấy em muốn hỏi.

THĂNG.

More topics .. .