Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 |
Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 |
10. Chơn Thật và Giả Dối.
Cái hay của sự chơn thật đối với cái dở của sự giả dối, làm thế nào phân biệt ?
Trước khi giảng, muốn nói rõ hơn Bần Ðạo mời tất cả đi theo Bần Ðạo dùng phép hồi quang phản chiếu đem thần trí ra ngoài thể xác đặng quan sát lại mình và hành tàng của thế nhân ra sao, mới quyết định điều hay lẽ dở của nó, giống như đám Thiên Quân Ngự Mã Quân, ngồi trên lưng ngựa chiến đấu về tinh thần với mặt thế.
Theo sau xe của Chí Tôn, chúng ta gò cương đứng lại bình tỉnh, nghỉ ngơi, giữa cảnh náo nhiệt của nhơn loại sắp diễn và xuống ngựa xem rõ lại sự sanh hoạt ấy đương nhiên ở vào mức độ nào.
Rồi ngẫm lại ta ở vào cảnh hư hay thiệt. Ta đàm luận vui vẻ cùng nhau sống, nhảy lên lưng ngựa nắm vững cương, thúc nó chạy theo kịp bước của Ðức Chí Tôn.
Phép hồi quang phản chiếu mà Bần Ðạo nói đây là tinh thần thoát ra khỏi thể xác, để quan sát trở lại hình trạng thi thể của nó. Ta thấy gì ?
Khởi đoan ta thấy ta sanh ra tại mặt thế, mang mảnh thi hài (nguyên căn của sự sống vật thể) lắm khi làm cho ta khó phân biệt được sự phải quấy, hoặc điều hòa tâm lý.
Vừa lọt khỏi lòng mẹ, chúng ta thấy miếng cơm vú sữa của bà mẹ, biết rằng bà sanh ta ra, nhận biết như vậy ta tự nhiên phải nương nơi bà mà sống, nếu ta không được bà nuôi dưỡng ắt ta phải chết, biết rõ như vậy nên đối với mẹ ta có tình yêu ái tự nhiên về luật Thiêng Liêng đã định, nên khi vắng mẹ thì ta nhớ, sự thương yêu đối với mẹ là chơn.
Lớn lên chút nữa, hiểu rằng nếu không cha và mẹ thì không có ta và cũng không biết tại sao mà biết ổng là cha, dầu trí khôn chưa đủ, ông chạy bữa cho mẹ nuôi thì ta hiểu ngay rằng nếu không có ổng thì mẹ ta không đẻ ta được.
Tự nhiên ta không thấy ổng nuôi nấng ẵm bồng và nhiều khi không ngó tới mà ta vẫn biết ổng là cha, ta cũng trọng cũng thương yêu tự nhiên đó là chơn.
Thảng có kẻ nào nói má bạn tự nhiên đẻ bạn ra, đừng kính trọng ổng, hoặc nói bạn ở dưới đất nẻ chun lên, đó là giả, còn bảo đừng nhìn ổng đó là dối.
Lớn lên nữa, thấy mẹ đẻ em ra, cũng nhờ có ông cha ta kia, ta chia nhau một mảnh chiếu, đấp nhau một mảnh mền, nhịn nhau từ hột muối, từ ngọn rau, tình cảnh ấy không cần tả, có điều ta thấy hẳn nó kết cấu khối tình ái thiên nhiên.
Ngoài ra nếu cha khó, mẹ nghèo, anh em lao khổ, lại chia đau khổ cùng nhau và biết chắc rằng cả thảy do mẹ sanh ra, biết nhau đồng chung máu thịt đó là chơn.
Bây giờ có ai nói, anh em của bạn không bằng tôi, tôi đối với bạn nhơn nghĩa đầy đủ, tình cảm đặc biệt tôi đối với bạn, tình anh em bạn không có, đó là giả, biểu phản nghịch lại anh em đừng nhìn nhau, nhà bạn bạn ở, cơm bạn bạn ăn, đó là dối.
Lớn chút nữa, cha đem đến trường, mình đang dốt lấy làm lạ, chữ viết cong queo mà nghĩa lý thâm thúy, mình không biết đọc sao ông thầy giỏi hơn mình mà tự biết mình bơ vơ rồi nhờ ông đó mà mình trí hóa mở mang bỗng sanh ra thương mến, thầy dạy mình biết nhiều quá nên phải kính trọng thương yêu ấy là chơn.
Thảng có kẻ nào nói: Cái ông đó mà biết cái gì, ổng nhồi sọ mình cho ngu cho dại cho điên cuồng, không phải dạy khôn bạn đâu mà bạn kính trọng, đó là giả.
Nếu biểu phản nghịch và nói nay bạn giỏi hơn thầy đa, bạn hỏi thì thầy bí ngay, đừng kính trọng làm gì đó là dối.
Tới nữa, ngoài cha mẹ và thầy, ta thấy cha mình không có dệt vải mà có áo mặc, hỏi ra thì cha làm ra tiền mà may cho mình, nhà mình không có rèn mà mình có dao chặt củi, biết rằng cha mình làm ra tiền mẹ mình mua, thấy không làm ruộng mà mình có cơm ăn, đó là cha mình làm mướn lấy tiền mua gạo.
Ấy vậy, ta mới biết rằng ta sống đây phải nương vào xã hội, có những vật không phải mình làm được, đã có kẻ khác làm, mình làm công lấy tiền mua sắm, sự sống có liên quan mật thiết lạ lùng với chung quanh mình, với những bạn đồng chung sống;
Nên cả quốc dân yêu mến nhau, rồi quyết định rằng bao nhiêu người làm việc kia nuôi mình, người ta canh gác giữ trộm cho mình yên ổn, người ta đốn cây tạo nhà cho mình ở, cả thâm ân đó giục ta yêu ái, kính mến coi cả thảy toàn quốc dân là phần tử thân mến của mình, đó là chơn.
Bây giờ có kẻ nói, nếu không có họ bạn sẽ ăn nhiều hơn, tại có họ bạn bớt ăn lại mà còn phải thiếu, nhà bạn thì bạn ở nếu không có họ giành cây không chừng bạn sẽ cất lâu đài.
Có họ không ích gì, trái lại họ còn giành ăn với bạn, nói như vậy là dối, biểu nghịch họ và diệt họ thì mình sẽ sống hạnh phúc hơn, đó là giả.
Tới nữa ta thấy luật gia đình ở trong nước, một gia đình không thể trọn trong hoàng đồ được, phải nhiều gia đình hợp lại gọi là bá tánh, mà nhiều gia đình chung hợp thì đất đai sẽ được mở mang rộng hơn, nước giàu dân mạnh.
Vậy làm chủ đặng giữ gìn đại nghiệp đó cho trọn vẹn phải ai mới được ? Một gia đình không đủ, phải cả một triều chánh, trên triều chánh có một vị chúa làm chủ đặng bảo trọng đại nghiệp ấy được vững tồn, cho nên vị chúa ấy hay là vua hoặc tổng thống làm chủ cả nước đặng gìn giữ quốc thể giống nòi của mình.
Thảng như hoàng đồ nầy bị tiêu hủy thì mình sẽ ra thế nào ? Mình sẽ giống như Mán Mọi, nay ở chỗ nầy mai đi chỗ khác, tàn sát nhau, xô đuổi nhau như dân tộc Do Thái ngày xưa, không quê hương, không tổ quốc, ăn nhờ ở đậu trên khắp mặt địa cầu.
Vậy chúng ta phải bảo thủ hoàng đồ của tổ phụ ta đó là chơn.
Bây giờ có kẻ hỏi: Tổ phụ bạn đâu phải ở mặt đất nầy, tổ phụ bạn không phải nội đây, cả địa cầu nầy cũng là tổ quốc bạn được. Họ xúi mình đừng nhìn tổ quốc mình là giả. Nếu nói rằng: Cả chủng tộc nầy là kẻ thù địch của bạn, họ đày đọa bạn vào cảnh khổ, họ sung sướng tấm thân họ, đó là dối.
Cao hơn nữa ta thấy trên mặt địa cầu nầy, nòi giống nầy khác màu da với nòi giống kia và có những chủng tộc bất đồng ngôn ngữ, song cái cười cái khóc vốn như nhau, trạng hình đều giống, mà tiếng nói có đó chỉ là định ngôn đặng để hiểu nhau mà thôi.
Không phải duy có điều đó mà buộc mình đừng nhìn nhơn loại đồng căn bản, phải coi nhau là bạn đồng sanh đặng kính trọng lẫn nhau. Hễ là bạn đồng sanh tức nhiên liên quan mật thiết nhau như trong gia đình vậy.
Một gia đình nào rân rát, sanh sản con cháu đông đảo và có phương sống đầy đủ gia đình, đó là vui vẻ. Nếu trong gia đình nào rủi ro con cháu hay họ hàng chết thì trông thấy ai bi lạ lùng, một ông cha vì con chết có thể chết theo được, sự thảm khổ đó vô đối.
Ta kính trọng mạng sanh của tất cả dị nghĩa đồng sanh, rồi ta suy nghĩ cho thấu đáo thấy bổn phận của ta là bảo trọng mạng sanh anh em của ta khỏi phải đổ nước mắt, phận sự ta đối với cảnh tượng đó là chơn.
Bây giờ có kẻ nói cả sanh mạng trên mặt địa cầu nầy không quan trọng, bạn có thể làm chủ được thì đoạt quyền làm chủ, giá trị mạng sanh không có nghĩa gì đâu. Cả sanh mạng ấy là lợi khí để bạn dùng làm bá chủ thiên hạ chẳng có tình cảm gì cả, đó là giả dối.
Ðứng về mặt tinh thần, mặc tình tấn tuồng giả dối và chơn thật, hiện tại diễn ra, nếu ta biết lấy tâm linh tự chủ mà quyết đoán, quan sát trong kiếp sống của xã hội nhơn quần thì không ai gạt gẫm ta đặng. Ta phân biệt được cái dở và cái hay thì ta sẽ làm chủ nó đặng.
Bây giờ nói rằng tinh thần đã biết phân biệt hình trạng vật thể, mà lại nói cả thế gian duy nhờ sự giả dối mà sống như Tào Tháo đoạt nghiệp Hớn cũng nhờ giả dối. Khổng Minh thắng Châu Công Cẩn cũng nhờ giả dối, đó là Á Ðông.
Còn bên Âu Châu nói nhờ Machiavel giả dối mà nước Ý mới tồn tại, đó là mộng mị, không phải chơn thật không một người nào, một cơ nghiệp nào sản xuất trong sự giả dối mà tồn tại được.
Trí ta sáng suốt sẽ thấy và hiểu như vậy, thảng như những người mà thiên hạ cho rằng: Nhờ sự giả dối mới làm nên đại nghiệp nơi mặt địa cầu nầy thì Bần Ðạo nói có lẽ như Hoàng nghiệp Romain (?) hay Tần Thủy Hoàng ngày nay đã còn chi nói thử ?
Nếu quả nhiên sự giả dối tạo nên những sự nghiệp đó thì quyết định chẳng còn tồn tại bởi sự nghiệp đó do sự giả dối xô ngã, Ðài Tần, Ðảnh Hớn ngày nay lưu lại những gì ?
Nếu cơ nghiệp vĩ đại tạo thành nhờ trí óc xảo trá thì nó cũng theo sự xảo trá ấy mà tiêu diệt.
Xem lại tinh thần các Ðạo giáo như Gia Tô, Khổng Tử, Lão Tử, Thích Ca, không dùng một lưỡi gươm một ngọn súng mà cầm chắc qui nghiệp, dầu không làm được bá chủ cả địa cầu trọn vẹn, mà qui nghiệp ấy vẫn còn tồn tại là sao ?
Là tại thực hiện được sự chơn thật và nương sự chơn thật ấy mà tạo nghiệp, thì nghiệp ấy mới được vĩnh cửu trường tồn.
Trong Ðạo Cao Ðài ngày nay cũng vậy, tại sao Bần Ðạo còn dám ngồi tại đây làm tôi tớ cho con cái của Ðức Chí Tôn, để tạo nghiệp cho họ mà Bần Ðạo quả quyết làm đặng ?
Là vì biết trong cảnh nguy vong kia, họ tưởng nhảy ra với quyền năng của Ðạo nầy có thể diệt trở lại Bần Ðạo, họ quên nơi đây là Tòa Thánh, là nơi Ðức Chí Tôn đến nhứt định lập ngôi vị của Ngài trong mọi sự cố gắng của con cái Ngài, tượng nên khối tinh thần vững chắc thì ai có đủ quyền năng nào mà diệt được.
Bởi thế họ không diệt được nên dầu khổ não thế nào Bần Ðạo quyết chóng xem ngày tàn cuộc.
Họ làm thử, ít nữa phải dòm ngược lại coi, khi họ lấy năng lực của Ðạo ra làm năng lực riêng của mình có tồn tại được chăng ? Chắc chắn rằng không.
Bởi vậy trong buổi loạn Ðạo, người nầy người nọ tìm đủ phương thế diệt trừ đảng phái, Bần Ðạo đã nhận định được nên mới biểu họ cứ việc làm đi, rồi sẽ thấy cái ngày của sự chơn giả xuất hiện.
Tấn tuồng đó đã rõ rệt lắm, Bần Ðạo nói thật rằng: Năng lực mà họ đem ra ngày nay thi thố với Tòa Thánh, ngày kia mấy em và mấy con sẽ đắc thắng. Họ sẽ làm mọi không cơm cho mấy em và mấy em vì lẽ sống của họ thiếu sự bảo trọng cho chơn thật thì chết rồi cũng buông rơi sự nghiệp vào tay mấy em mà thôi.
Sự chơn thật của Chí Tôn bao giờ cũng tồn tại, sự chơn là một năng lực tinh thần, không tinh thần nào đối chọi đặng.
Ngày giờ nào Thánh Thể của Ðức Chí Tôn biết bảo trọng sự chơn thật cho toàn Ðạo thì không có năng lực nào thắng nổi quyền hành Thánh Thể của Ngài đặng.
Thuyết Ðạo QII / tr 113