Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 |
Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 |
5. Bí pháp của Thế Đạo là sự lưu danh hậu thế.
Đêm nay Bần Đạo thuyết Bí Pháp của Thế Đạo,vì kỳ trước Bần Đạo đã thuyết Thể Pháp của Thế Đạo. Nay Bần Đạo phải thuyết Bí Pháp đặng cho toàn thể con cái Đức Chí Tôn biết định phận chơn với giả. Người ta tưởng Thế Đạo không có Bí Pháp; có chớ, tại Đời không đem ra để cho toàn thể nhơn sanh hiểu biết.
Có Bí Pháp chớ; bởi những hạng vĩ nhân tạo thời cải thế, đã lập công trạng đối với nhơn loại, nơi mặt địa cầu này. Chủ hướng của họ tùy theo khuôn luật, khuôn pháp nào đặng họ tạo nên cơ nghiệp vĩ đại nơi mặt địa cầu này?
Thể Pháp của họ chúng ta thấy họ mơ ước một điều: trước khi quá vãng (chết) được nêu danh ư hậu thế hay là để lại một trang sử tốt đẹp cho đoàn hậu tấn của nhơn loại. Xem ấy mà định hướng chủ tâm của mình hay định tương lai của mình, tức nhiên thế gian người ta thường gọi "Lưu danh ư hậu thế" để danh lụng lại cho kẻ sau đó vậy.
Lưu danh ư hậu thế, họ đã dùng phương thế nào, họ đã dùng chánh thuyết nào đặng họ phụng sự cho thiên hạ trong một nước, nếu họ không phụng sự cho Tổ Quốc? Đối với Quốc dân họ phụng sự cho Quốc dân, đối với toàn nhơn sanh nơi mặt địa cầu này, họ có đủ chủ hướng phụng sự cho nhơn loại. Đã định tâm phụng sự tức nhiên nơi này là nơi bí yếu hơn hết.
Xin để ý: Hể quyết tâm phụng sự tức nhiên họ phải lấy chánh tâm làm căn bản, do chánh tâm ấy họ bước vô khuôn khổ của Đạo, tương liên với Đạo, chánh tâm ấy để giá trị cho Quốc dân. Thiên hạ bước vô đường chánh tâm rồi tức nhiên có liên hệ với Đạo, họ phụng sự cho thiên hạ là chỗ liên hệ sự Đạo Đức tinh thần của toàn nhơn sanh đó vậy.
Chúng ta đã thấy rằng lời của Đức Chí Tôn đã nói: "Đạo không Đời không sức mà Đời không Đạo không quyền", cả hai tinh thần ấy phải tương liên mật thiết cùng nhau không thể gì rời rã với nhau đặng. Chúng ta đã thấy nhiều lý thuyết họ đã tiềm tàng họ muốn thế nào Đời thoát ly với Đạo mà như thể chúng ta ngó thấy các nền Tôn Giáo như bên Thiên Chúa Giáo như Care Litaire muốn thoát ly ra khỏi Công Giáo Gia Tô mà họ chẳng hề thoát ly đặng.
Họ muốn thoát ly Công Giáo, thoát ly Công Giáo tức nhiên họ tiềm tàng đáo để họ kiếm phương thế giải thoát ra khỏi Đạo nhưng cũng không đặng. Giờ phút này chúng ta ngó thấy Nga sô Viết lấy thuyết Cộng Sản làm căn bản, thuyết Cộng Sản tức nhiên thuyết Duy Vật lấy vật chất làm căn bản, mà chối bỏ linh hồn.
Về thuyết vật hình, tức nhiên nghịch hẳn với tinh thần Đạo Đức. Vật chất họ phải đề xướng: "Tam vô" là vô thần đứng đầu hơn hết, nó phải đánh đổ tinh thần Đạo Đức đặng nó đi trọn con đường vật chất. Phải chiến đấu để vật chật thắng tinh thần. Giờ phút này nước Nga cũng chưa hề thoát ly Đạo Đức được phải đem Đạo Đức làm căn bản mà thôi.
Tại Nga Sô lúc Cộng Sản chiến thắng đánh đổ chánh quyền rồi, tức nhiên Staline không còn nhìn Đạo Giáo nữa, không còn nhìn quyền Hội Thánh La Mã nữa. Ngày đánh đổ chánh quyền khám phá quyền lực của nhà thờ, chỉ trích quyền lực của Nhà Thờ, nhưng rốt cuộc ngày nay phải đem Đạo Giáo, đem Công Giáo, tái lập các Đền Thờ trở lại. Tuy vẫn không tùng quyền Ông Giáo Hoàng La Mã mà nó vẫn tùng quyền Ông "Got Oann" như Ông Giáo Hoàng của nhà Thờ mà thôi.
Còn nhiều nữa, nếu chúng ta quan sát từ thượng cổ, bao giờ Đời cũng kiếm phương thế thoát lý Đạo, chiến đấu để thoát ly Đạo. Họ biết không tùng theo nó thì họ không quyền mà hể tùng theo nó thì mất tự do tự chủ của họ, nó mất thì nó chẳng khi nào mà trị thiên hạ được. Từ thượng cổ đến giờ không một Quốc Gia Xã Hội nào nơi mặt địa hoàn này vô Đạo mà cầm quyền thiên hạ được, không thể có.
Vì cớ cho nên cổ nhơn tức nhiên Tổ Phụ nòi giống Việt Nam trị dân vi đạo "Dĩ đạo Vi tiên" tức nhiên trị Đạo chớ không phải trị dân đó vậy. Có một điều Bần Đạo chỉ chỗ chính giữa, muốn phụng sự Quốc dân hay Quốc Gia cho đắc lực, phải có Thành Ý, rồi Chánh Tâm; muốn có Chánh Tâm thì mình phải Tề gia Trị Quốc rồi mới đến Bình Thiên Hạ nghĩa là: tu thân, tức nhiên nhơn đạo đó vậy. Chính thiên hạ có liên quan mật thiết với Đạo mà lưu lại thanh sử, nhưng cũng chưa đủ.
Chúng ta ngó thấy họ muốn thoát ly Đạo Giáo, nói gần hơn nữa, ở cõi Á Đông chúng ta thấy gì? Như nhà Vua các công thần "Vị quốc vong thân" nhà Nam ta có phong thần nên buộc các Làng các Tổng, các Huyện, các Phủ, phải lập Đền Thờ, thờ các Đấng ấy, là Đình của chúng ta đó vậy.
Thoát ly, họ muốn thoát ly Đạo, đặng họ lập khuôn khổ riêng tư của họ, họ càng lập càng đội Đạo Giáo trên đầu thêm nặng nữa. Bên Âu châu chúng ta thấy gì? họ muốn thoát ly Đạo Giáo mà những công thần ấy họ dựng hình để chỗ nào đông dân chúng, tùy theo công nghiệp của mỗi người họ định chỗ dựng hình ảnh của họ để lưu lại cho hậu thế, dựng hình ảnh ấy là gì ? Ấy là Bí Pháp của họ đó vậy.
Họ tưởng thoát ly Đạo Giáo là dễ nhưng mà hình cốt dựng lên họ để cả bài học cho hậu tấn; những cái hình ảnh còn tồn tại đây, xác thịt xương máu của những kẻ ấy được lưu hình ảnh tại mặt thế này là những Đấng để cả tâm đức phụng sự cho Quốc Gia và nhơn loại đó vậy. Làm cho đặng họ ham lắm.
Giờ phút này các vị cầm quyền trị thế trong một xã hội nhơn quần nào, cũng mơ ước một điều là phải lưu danh hậu thế mà thôi, lưu cả hình ảnh tôn nghiêm của họ để hậu thế nữa. Vì cớ cho nên nhiều người nhiều khi khổ hạnh phải cực khổ trong trường tranh đấu vì Quốc Gia Xã Hội nhơn quần khổ não về tinh thần nhọc nhằn biết mấy. Có nhiều người thối chí mà nhờ cái năng lực và quyền lực lưu danh ư hậu thế ấy buộc họ phải làm nữa, trong con đường phụng sự Quốc Gia cho đến cùng. Vì thế phải có một tấm lòng chơn thật mới quyết định được.
Ấy vậy, Bần Đạo lập lại một lần nữa, để lại một trang lịch sử tốt đẹp cho hậu thế, để hình ảnh tôn nghiêm cho hậu thế ấy là Bí Pháp của Thế Đạo. Còn nữa, ngoài ra nữa, còn có cái này; cái này không hình trạng mà đáng sợ hơn hết là miệng lưỡi của thế gian.
Có nhiều việc không để nơi trang lịch sử được, nhiều khi bất công của nhà Vua hay của nhơn quần họ không để nơi trang sử được, họ chỉ để nơi miệng lưỡi thế gian mà thôi, đáng sợ hay chăng là chỗ đó. Hoặc là vì sự bất chánh yểm cả công nghiệp công thần của mình; nhưng công nghiệp ấy họ để nơi miệng lưỡi của dân, của thiên hạ.
Bí Pháp ấy mới cao thượng, mới bền bỉ, Bí Pháp mà Đức Chí Tôn dành để đặng ban thưởng cho những kẻ vì Đạo nhơn luân của con người biết quên mình vì Đạo. Vì Đạo mà tạo tinh thần cho quần chúng đó, Bí Pháp ấy cao thượng hơn hết.