Click here to sort by Book Click here to sort by Author Click here to read previous Book Click here to read next Book
Column 1 of row 1 Column 2 of row 1
Column 1 of row 2 Column 2 of row 2
↻ Close
ID22067 - Chương : III. Những điều kỳ diệu
Sách : Hồi Ký 12 Năm Nuôi Bệnh Thầy Nguyễn Long Thành (1986–1998) & Phạm Thị Kim Hoa
Tác Giả : Hiền Tài Nguyễn Long Thành (1942-1998)

III. Những điều kỳ diệu



III. Những điều kỳ diệu.

  •  1. Một hôm tôi đang ngồi trực thầy Thành dưới cầu thang, từ trên lầu cô Ngọc Bích (con gái của cô Hai chủ nhà thầy Thành ở) cúng xong đi xuống hỏi Thầy Thành:

    "- Hồi này con cúng, cậu lên đứng sau lưng có phải không? Con thấy cậu mặc sắc phục đẹp lắm, khi con quay lại thấy cậu rõ ràng".

    Thầy Thành nói: "- Làm sao cậu lên cầu thang nỗi, đi đất bằng còn chưa được, phải có người dìu mà".

    Cô Bích nói: "- Con nghe tiếng động, quay lại thì thấy cậu".

    Thầy Thành nói: "- Con hỏi Hoa đi, nãy giờ cậu nằm đây có đi đâu".

    Tôi xác định với Bich nãy giờ thầy không rời khỏi giường và tôi vẫn ngồi tại cầu thang này. Vậy ai đứng sau lưng Bich trên lầu?

    Thầy nói với Bích: "- Điều này trả lời cho con thấy là cậu tu không trật pháp như dư luận đồn đại, cậu bệnh phần xác mà Thần vẫn hoạt động trợ cho con cúng để cảm nhận được thần lực và thấy hình ảnh rõ ràng".

    Điều này cô Bích hiểu rõ hơn tôi, tôi chỉ thấy mặt cô đỏ hồng, mắt sáng long lanh, trông phương phi lắm.

  •  2. Trực thầy Thành khoảng 2 năm, tôi có suy nghĩ phân vân, mẹ tôi ngoài 70 mà ở nhà một mình, lỡ có việc gì mình có hối hận không.

    Sáng hôm sau tôi vừa đến thì thầy Thành kêu tôi lại cho biết là mẹ tôi sống thọ lắm. Một thoáng tư tưởng ở xa thầy 5 km mà thầy cũng nhận biết được.

  •  3. Một hôm tôi trực ở bệnh viện về, thấy dì Út (người nuôi thầy bệnh như tôi) vui vẻ, mặt tươi cười, trông rất trẻ trung. Tôi hỏi lý do, dì cho biết hồi hôm này Phật Mẫu đến thăm thầy Thành, dì cũng được hưởng nhờ nên tươi khỏe đó.

    Không biết thật hư thế nào, tôi vào hỏi thầy. Thầy Thành trả lời: "- Thấy sao hay vậy đừng đồn đãi om sòm".

  •  4. Từ khi tôi và dì Út thay phiên trực thầy Thành, nhiều lần say ngủ thì được những tiếng gọi vô thinh đánh thức dậy hoặc rung giường cho thức giấc và sau đó thì thầy Thành mới gọi.

  •  5. Trực ở bệnh viện rồi trực thầy Thành, đường dài cũng mệt mỏi, tôi đổ biếng ra. Một hôm đi ngủ tôi tính sáng mai cáo bệnh mượn người thay thế rồi đào nhiệm luôn.

    Những lúc thầy Thành bệnh nặng, tôi phải quây quần suốt ngày, quên hẳn thế giới bên ngoài, không nệ gì nắng mưa, dấn thân vào việc chăm sóc, đối phó với từng cơn mệt ngất của thầy.

    Nhiều khi giao trực bệnh viện xong, dầm mưa về phải nhận trực thầy. Đêm ngủ đến 4 giờ sáng tôi nghe tiếng nói trên đầu và tiếng cười véo von:

    Mưa dầu tưới nắng trẻ nhọc thương
    Muốn đến Tây Phuơng phải dặm trường.

    Tôi giật mình cất đầu dậy hỏi: "Ai nói vậy ?"

    "- Thất Nương Diêu Trì Cung."

    Tôi hoảng hồn ngồi hẳn dậy thì nghe tiếng cười vang bên tai mờ dần đi và nghe còn hương thơm ngào ngạt, tôi nhớ rõ là không có xịt nước hoa.

  •  6. Mùa hè năm 1990, lúc này tôi nghĩ làm ở bệnh viện, trong lòng ước muốn may bộ đồ dài mới mặc đi lễ 10-4, vía Đức Hộ Pháp.

    Tự nhiên sáng lại, thầy Thành bảo: "- Thầy cho con 50000 đồng theo lệnh Đức Hộ Pháp, con muốn xài gì tùy ý". Lúc này 50000 đồng là vừa đủ may bộ đồ dài đó.

  •  7. Cùng lúc này cháu Anh Thư (con của chị tôi) ở thành phố về ở với mẹ tôi một tháng hè. Mẹ tôi muốn cháu có đức tin về Thương Đế nên mẹ tôi khấn ở nhà.

    Thầy Thành bảo tôi kêu cháu đến để thầy giải oan cho cháu được 3 lần theo lệnh thánh Hiển. Lúc này Tòa Thánh không có làm phép giải oan.

  •  8. Ngày 16-7-1993, mẹ tôi bệnh nặng, tôi phải ở nhà 3 tuần để nuôi mẹ, sau đó tôi đến Hộ Pháp đường khấn với Đức Hộ Pháp:

    "- Con tên Phạm Thị Kim Hoa, xin Đức Ông cho mẹ con tên N.T.N được sớm bình phục sức khỏe để con có thì giờ đến giúp thầy Thành".

    Tôi khấn lúc 6 giờ 30 sáng, đến 8 giờ 30 tôi đến thăm thầy Thành. Thầy cho biết Đức Hộ Pháp mới vừa ban phép lành cho mẹ tôi.

  •  9. Mỗi lần có các Đấng đến thăm thầy Thành, chúng tôi cũng được hưởng nhờ, tinh thần phấn khởi, người khỏe khoắn lạ thường.

    Có lần thì hương thơm bát ngát trong phòng. Một hôm nấu cơm xong, tôi chạy lên đẩy cửa vào định dọn cơm, vừa đẩy cửa nghe một hương thơm bát ngát. Thầy khoác tay ra hiệu bảo tôi trở ra.

    Tôi quay ra mà cũng cảm nhận được có chút gì uy nghi lắm. Một lát sau thầy Thành gọi vào, tôi vẫn còn cảm nhận bàng bạc cái gì mà tôi chưa rõ. Thầy Thành cho biết Đức Lý vừa đến ban ơn cho thầy.

More topics .. .