Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 |
Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 |
46. Đức Hộ Pháp, Đức Cao Thượng Phẩm Bị Thử Thách, Đức Chí Tôn Chuyển Xây Cho Đức Ngài Nhiệm Vụ Nặng Nề Ở Phú Mỹ
Năm 1928, Ông Tư Mắt, nhóm Cầu Kho Sài Gòn, làm áp lực đánh đổ Đức Hộ Pháp, Đức Cao Thượng Phẩm và đòi dẹp Hiệp Thiên Đài.
Lý do là tủ sắc bị lủng đáy. Họ cho rằng Hộ Pháp và Thượng Phẩm thâm lạm. Họ vận động tín đồ, cho là Cửu Trùng Đài đã có đủ Cửu viện, đủ cơ cấu hành Đạo Cao Đài để cứu chúng sanh.
Còn Đức Ngài có công buổi đầu, giờ đây đã mỏi mệt nên nghỉ việc đi. Vì cớ nên mới có sự bàn cãi giữa hai bên; một bên là của ông Tư Mắt, một bên là của Đức Ngài.
Cuối cùng sự việc được biểu quyết bằng cách bỏ thăm để định vận mạng của quí Ngài. Thăm có 2 loại:
Kết quả là: 15 phiếu “Còn nữa”; 27 phiếu “Không thôi” và 3 phiếu trắng.
Như vậy Hiệp Thiên Đài phải nghỉ vì chỉ có 15 phiếu. Coi như quý Ngài bị đuổi ra khỏi Tòa Thánh. Đức Thượng Phẩm phản khán lại.
Ngài nói rằng: "- Vai trò của tôi còn thì Hiệp Thiên Đài còn; vì cả một khu rừng già độc địa lúc trước nay tôi đã san bằng, phát hoang, rồi tạo ngôi Đền tạm này đây. Công việc còn nhiều lắm, biết bao số kể, tôi đâu có nghỉ được, đâu có làm lơ được".
Thế rồi Ngài cũng phải chịu phép, không cãi lại được với sự giao ước rồi, 15 phiếu ít hơn phải ra đi.
Ngài về đất nhà ở ngoài gần Đình Hiệp Ninh, đất của bà Tư Hương Hiếu là bạn đời của Ngài, để cho nguôi ngoai nỗi buồn thảm, để định tinh thần, chờ đợi.
Chính nơi đây các Đấng thường hay giáng cơ an ủi Ngài và bà Cửu Nương đã đặt tên cho chỗ Ngài an dưỡng một cái tên rất thanh lịch là: “THẢO XÁ HIỀN CUNG” và cho hai câu liễn:
Còn Đức Hộ Pháp, Ngài không biết phải đi đâu. Thật là đoạn trường, bản thân không nhà không cửa, không đất đai, không bà con thân thuộc. Ở đâu? Làm gì sống, rồi việc đạo phải như thế nào? Rồi cái gì kế tiếp sau này nữa.
Buồn chán cho tình người, thương thay cho nghiệp Đạo. Rồi Đức Ngài gặp ông Thơ (Đầu sư Thái Thơ Thanh), ông Thơ bảo: “- Thầy Tám có một mình, thôi Thầy xuống tôi, xuống Thủ Đức sống”.
Đức Hộ Pháp nghĩ cũng được, nên mới gọi hai người Thổ (người Tàu Mun ở Cao miên) là ông Inh và ông Chia (Phối sư Thái Chia Thanh) thu dọn đồ đạt vào rương, rồi 3 thầy trò rời Tây Ninh về Thủ Đức.
Tại Thánh Thất Thủ Đức, Đức Ngài không có việc gì để làm cả, Ngài chỉ cúng tứ thời mà thôi.
Được thời gian, Ban Cai Quản sở tại Thánh Thất, họ là người của Cửu Trùng Đài, càng ngày càng tỏ vẻ có ý khinh rẻ Đức Ngài, xem thường Ngài. Thấy vậy, Đức Ngài lại một phen ngán ngẩm cho sự đời.
Buồn quá, Đức Ngài đến nhà ông Thơ chơi. Ông Thơ biết ý họ muốn đưổi xô nên mới ngỏ ý với Đức Ngài: “- Hay là vầy: Tôi còn đám cao su, thôi Thầy về đó làm người cạo mủ bán để kiếm sống”.
Nghe vậy, Đức Hộ Pháp càng đau thảm thêm nữa. Chẳng lẽ mạng lịnh của Hộ Pháp lại đi làm mướn để sống hay sao? Không được. Ngài quyết định ra đi, vì thấy nơi này không xứng đáng để Ngài ở.
Sau đó, 3 Thầy trò chuẩn bị đồ đạt vào rương, rồi cùng ra đi rời Thủ Đức. Ý định của Ngài là qua nhà ông Hội Đồng Quản ở Gò Công, bạn của Ngài và cũng là bà con cô cậu với ông Trần Khai Pháp.
Đêm đó, Ngài sai hai ông Miên đến nhà ông Quản hỏi trước, rồi Ngài sẽ đến sau.
Trời xuôi đất khiến, ông Giáo Hữu Minh còn gọi là “Giáo sư Cậu” từ Phú Mỹ nghe tin Đức Ngài nghỉ ở Sài Gòn vì bị đuổi khỏi Tòa Thánh, nên đáp xe về Sài Gòn đón, lại không gặp vì Ngài đi Thủ Đức.
Nghe tin Ngài qua Thủ Đức, ông Cậu tức tốc từ Sài Gòn vụt qua tìm, gặp ngay lúc Đức Ngài đang định về Gò Công. Thật là may mắn, thật là một sự nhiệm mầu Chí Tôn sắp đặt.
Ông Minh trình bày ý kiến của mình là muốn rước Đức Ngài về Phú Mỹ.
Lúc này Đức Hộ Pháp định tỉnh, liên tưởng cầu nguyện, xin Thiêng liêng cho biết nên đi về đâu. Quyền Thiên liêng khiến Ngài quyết định về Mỹ Tho (Phú Mỹ). Ông Minh chờ xe sẵn, chở 3 thầy trò về Phú mỹ.
Về Thánh Thất Phú Mỹ, Đức Ngài vào bái lễ Đức Chí Tôn. Đức Ngài thấy Đức Lão Tử đi ngang qua. Đức ngài nói: "- Thánh Thất Phú Mỹ nầy do Đức Thái Thượng Lão Quân làm Chưởng Quản".
Ngày hôm đó, từ ngoài đầu đường dẫn vào Thánh Thất, bổn đạo có, người ngoại đạo có, họ chen lấn nhau mong được thấy mặt Đức Hộ Pháp và nghe Đức Hộ Pháp nói.
Tiếng đồn có Đức Hộ Pháp xuống lan nhanh, mọi người ùn ùn tới Thánh Thất Phú Mỹ, đoàn người kéo dài hàng trăm mét. Bầu không khí xôn xao, náo nhiệt lạ thường, một sự vui mừng lớn diễn ra, hòa hai niềm cảm xúc:
Một là cảm xúc của Đức Ngài với dân địa phương và hai là cảm xúc của dân địa phương đối với Ngài.
Thánh Thất nhộn nhịp từ giây phút đó. Cả ngày, lẫn đêm kéo dài gần hai năm. Cho đến khi Ngài nghe tin Đức Cao Thượng Phẩm bịnh nặng, Ngài buộc phải về Tây Ninh gấp.
Tòa Thánh Tây Ninh từ khi 2 Ngài rời khỏi hiu quạnh khôn cùng.
Ở Phú Mỹ, Đức Hộ Pháp giảng Đạo, thuyết Đạo, thuyết pháp, hành pháp, cầu cơ, chữa bệnh và dạy dỗ nhơn sanh; có một điều đặc biệt là: Cân thần truyển chọn người Phạm Môn đầu tiên đưa về Tòa Thánh Tây Ninh tạo nghiệp cho Đạo sau này.
Ngoài ra, Ngài còn truyền pháp cho một số vị và cơ duyên định cho Ngài tháo gỡ Long Tuyền Kiếm.
Từ khi xuống Phú mỹ, cái cảnh đầu tiên đón rước Ngài, Ngài nhận thấy cả một khối tinh thần quí trọng tôn kính trọn tin nơi Đức Ngài, nên Đức Ngài nói:
"– Thủ Đức không biết xài ngọc, nên Qua đem ngọc đi, còn Phú Mỹ có biết xài ngọc, nên Qua đem ngọc ban cho".
Đức Ngài kể lại sự việc trên, và nói thêm rằng: Lúc qua rời khỏi Thủ Đức có làm một bài thi dán tại văn phòng Thánh Thất.
Sau cuộc bỏ thăm Đức Hộ Pháp an ủi Đức Thượng Phẩm, Đức Ngài nói: Số 15 là số của Hiệp Thiên Đài; 12 vị Thời Quân, và 3 vị làm đầu 3 Chi là 15 người. 15 chiết ra: 1 + 5 = 6 (áo 6 nút). Số 27 là số của Cửu Trùng Đài chiết ra 2 + 7 = 9 (áo 9 nút).
Còn 3 phiếu trắng, nếu có thêm vào bên nào thì nguy cho bên đó (loạn pháp bên đó). Nhận thấy bao nhiêu đó cũng đáng mừng. Quyền Chí Tôn khiến: Hiệp Thiên Đài vẫn còn Hiệp Thiên Đài, Cửu Trùng Đài vẫn còn Cửu Trùng Đài, không có bên nào mất cả.