Click here to sort by Book Click here to sort by Author Click here to read previous Book Click here to read next Book
Column 1 of row 1 Column 2 of row 1
Column 1 of row 2 Column 2 of row 2
↻ Close
ID22886 - Chương : 2. Luật Nhân Quả (tt)
Sách : Tam Giáo & Đức Hộ-Pháp PHẠM CÔNG TẮC
Tác Giả : Đức Hộ Pháp PHẠM CÔNG TẮC (1890-1959)

2. Luật Nhân Quả (tt)



2. Luật Nhân Quả (tt)

Ðêm mùng 8 tháng 4 năm Ất Mùi (1955).
Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh.

Ðêm nay là ngày vía Ðức Phật Thích Ca luôn ngày vía bà Nữ Ðầu Sư Lâm Hương Thanh. Có phải chăng là một việc tình cờ hay là quyền Thiêng Liêng Ðức Chí Tôn đã định, chị Nữ Ðầu Sư vẫn thương yêu Ðức Phật Thích Ca lắm.

Tuy vân, Ðức Chí Tôn đến kêu người phải về cùng Thầy, mà sự thật ra tâm đạo của chị từ bé tới lớn chỉ theo chơn Ðức Phật Thích Ca mà thôi, nếu xét đoán ra đã biết Ðạo thì sự ấy không chi là lạ.

Nguơn Linh của Long Nữ đã theo hầu Ðức Quan Âm Bồ Tát mấy kiếp đã đến trần thì căn Phật của Người vẫn thế, Bần Ðạo xin thuyết triết lý Ðạo Phật của Ðức Phật Thích Ca,

Ngài đã đoạt Ðạo đặng rồi tức nhiên Chị hiểu cái huyền vi bí mật của kiếp sanh con người, Ngài tầm ra căn nguyên bí yếu hơn hết là Luật Nhơn Quả Pháp định ( Loi Karmique ).

Cái Luật Nhơn Quả của Ngài nó trúng trong chơn lý lạ thường, thử ta chối con người không có quả kiếp chi hết cũng như thuyết Duy Vật đã nói, con người đã sinh ra ở mặt thế nầy là tình cờ mà thôi, sống như vạn vật kia vậy.

Nếu cái thuyết ấy quả nhiên là chơn lý thì ta thử hỏi vậy chớ duyên cớ nào kẻ sanh ra vừa khỏi lòng mẹ đã nằm trên đống vàng hay là ngự trên ngai vàng, còn những kẻ sanh ra đã bị tật nguyền, đui mù, ngu dại.

Nếu không có định luật thiên nhiên công bình vô đối của Ðại Từ Phụ tức nhiên của Ðức Chí Tôn thì lẽ bất công ấy chúng ta phải giải nghĩa ra thế nào mà chớ ? Cái triết lý bí yếu ấy, Ðức Thích Ca đã tìm đặng tức là Nhơn Quả của ta.

Nhơn nghĩa là ta đã làm điều chi thì Quả của nó trả trở lại. Cái Luật Nhơn Quả ấy, nó là căn kiếp sống của ta.

Có nhiều kẻ cả đời làm lụng nhọc nhằn vợ con đông đúc, cả mọi điều gì muốn thi thố ra đều thất bại mà cái thất bại ấy chẳng phải dở, cái miệng những kẻ ấy thường trong cơn đau khổ nói số kiếp của tôi nó như thế nào, tội tình gì mà làm cho tôi như thế đó, là kẻ bên Ðạo Phật.

Các tôn giáo khác không cần luận, ta thấy họ đã quyết định cái quả kiếp là gì, Phật đã nói:

"Cái kiếp sống đương nhiên của ta, định số phận của ta đương kiếp sống hiện thời là do căn quả của ta đã tạo kiếp trước, bây giờ cái triết lý ấy biểu ta muốn cho nên kiếp tới, kiếp nầy ta chẳng nên gây Nhân Quả nhiều hay nặng nề.

Vì cớ cho nên những bổn đạo cùng những người tín ngưỡng theo triết lý của nhà Phật, khi họ thấy căn kiếp của họ đã nhiều bằng cớ không may, hoặc về tình ái, hoặc về sanh kế, hoặc về công danh, hoặc về nghèo giàu, bất kỳ quả kiếp của con người ta thường nương lấy đó mà sống, làm cho cái khổ của con người đã sanh ra chịu khổ rồi quả kiếp nặng nề ấy lại tăng thêm khổ nữa.""

Bây giờ quá sức chịu của trí não con người phải làm sao, hễ khi nào bị khổ não quá chừng thì tìm phương pháp an ủi.

Bởi cớ cho nên nhà Phật là nhà an ủi tâm hồn của những kẻ đau khổ hơn hết đặng tự giác lấy mình, hiểu cái quả kiếp mà mình đã đào tạo, vì tại mình vi chủ tạo thành nó ra, bây giờ tìm phương giải nó đi tức nhiên tránh kiếp tới, nếu ta đã biết kiếp nầy không may để ta trả nó mà thôi, ta đừng gây thêm quả kiếp nữa.

Bởi cớ cho nên nam cũng vậy, nữ cũng vậy, cạo đầu phế cả cái sống của mình gọi là Qui Y thọ Pháp vô chùa gởi thân trong cửa Phạm của Ðức Phật Thích Ca đặng tìm phương an ủi hay là hay hơn nữa đủ trí thức, đủ tự giác để đào tạo cái quả kiếp tương lai của mình, thật ra chơn lý ấy của nhà Phật an ủi một cách mạnh mẽ các tâm hồn bị đau khổ.

Chính Phật cũng nhờ triết lý ấy mà nhiều phen đã tự an ủi mình làm một Phật vị, bởi chính mình Ngài muốn tạo một lớp Liên Hoa của Ngài, Ngài phải đầu kiếp làm thảo mộc, lên thú cầm tới nhơn loại rồi đến Phật vị, thì tức nhiên trọn cái vòng siêu thoát của Ngài.

Ngài đã biết nhơn loại, biết kiếp sống của con người đau khổ như thế nào, thật có sống với đời mới biết cái khổ của đời.

Những tay thầy thuốc giỏi hay biết được bịnh con người một cách đúng đắn mực thước thì chính mình ông phải có bịnh đó, ông tự thí nghiệm bào chữa chứng bịnh của ông, rồi ông mới đoạt được lịch thi của ông không thế tưởng tượng.

Ðức Phật Thích ca cũng thế, Ngài cũng sống, Ngài đã chịu trong cái Luật Quả Kiếp ấy luân chuyển từ vật hình dĩ chí cho tới Phật vị, cái quả kiếp của Ngài nó phải chơn thật không thể tưởng tượng được, không thể bỏ nó ra, không có cái triết lý nào giải nghĩa kiếp sanh con người cho nó mực thước hết.

Bây giờ xin luận về thuyết Duy Vật nói loài người là một giống khỉ tiến hóa lên chớ không phải Trời sanh ra.

Bần Ðạo nhìn trở lại sắc dân của Ấn Ðộ, chính mình Phật Thích Ca là dân của Ấn Ðộ, dân da đen gọi là Hắc Chủng, Ngài sanh ra ở đó, da thay vì đen nó hơi hồng hồng, rồi người đời tặng Ngài màu hồng,

Họ gọi Ngài là Kim Thân, vì cớ cho nên các tượng hình của Ngài đều phết vàng, bởi tại hai chữ Kim Thân ấy, chính Ngài là sắc dân da đen mà sắc dân da đen là một chủng tộc đến mặt địa cầu nầy sớm hơn hết.

Chúng ta thử xét đoán nếu quả nhiên là loài khỉ tấn hóa lên cho tới sắc dân hắc chủng ấy có đâu đầu óc của họ có quá chừng quá đỗi, tâm thần quáng thế như thế đó, nhứt là đặc biệt hơn hết các triết lý cao siêu về mặt vô hình, dân Ấn Ðộ đứng đầu hơn hết các chủng tộc.

Nó trái ngược lại những tộc chủng đã noi theo luật tiến hóa, nhứt là chót hết bây giờ là Bạch Chủng. Tôi thấy họ đã tiến hóa nhiều từ Hắc Chủng lên Thanh Chủng tới Xích Chủng đến Huỳnh Chủng rồi tới Bạch Chủng.

Ðường tiến hóa của nhơn loại nhiều quá, sâu xa lắm, tới chừng dòm lại sắc dân Bạch Chủng kia cũng không phải hơn gì sắc dân Hắc Chủng vì Hắc Chủng người đã đến mặt địa cầu nầy hồi ban sơ hết.

Hay nói Hắc Chủng là Mẹ của các giống người hết thảy nơi thế gian nầy mà người ta cao siêu như thế đó thì chính mình Bần Ðạo không tin loài khỉ tiến hóa lên được, cái lý thuyết ấy vô lối, nếu không nói là quái dị, hay đặt cho nó cái tiếng là quái gở.

Cái triết lý của nhà Phật từ thử tới giờ chưa có một vị giáo chủ nào đã đoạt Pháp mà biết cái bí ẩn Thiêng Liêng của luật thiên nhiên kia một cách chánh đáng như thế, chơn thật như thế, có một điều chính mình trong sự luân hồi quả kiếp ấy Ðại Từ Phụ đã làm chứng trong bài thơ của Ngài:

Ðài Vân Quan Võ để Phong Thần,
Còn của Thầy đây để nhắc cân.
Muôn phước ngàn lành không sót một,
Bao nhiêu công quả bấy nhiêu phần.

Nói như thế đó, chính mình Ðại Từ Phụ đã nói rằng: Quả Kiếp Nhơn Quả của con người, luật ấy hiển nhiên vẫn có thiệt đó vậy.

Thuyết Ðạo QVI / tr 280.

More topics .. .