Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 |
Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 |
10. Chiến trận đầy Càn Khôn Vũ Trụ.
Ngủ đi rồi thức dậy thấy cũng còn đánh, ngồi lâu lắm gục xuống ngủ nữa, làm ba lần như vậy, tới chừng lần thứ ba tỉnh lại thấy mặt trận đầy Càn Khôn Vũ Trụ.
Sở dĩ lâu như vậy vì cuộc chiến đã bắt đầu từ khi loài thú tiến lên thành người. Chính thú tánh còn lưu giữ như hung ác, giành giựt, tham lam, giết người không gớm tay .. . đã đưa các linh hồn đó vào hàng Quỉ vị mà lãnh đạo là Quỉ vương.
Xin nhắc lại, Nhơn loại được chia ra làm ba hạng người theo nguồn gốc của linh hồn: Nguyên nhơn, Hóa nhơn và Quỉ nhơn.
Họ bắt đầu đi từ Kim Thạch, tiến hóa dần lên Thảo mộc, rồi lên Thú cầm, rồi sau rốt tiến hóa lên phẩm Người để thành Hóa nhân, khi đó hưởng được hồng ân của Đức Chí Tôn ban cho một điểm linh hồn để dự vào Trường thi công quả.
Phần lớn nhơn loại đều là Hóa nhân. Hóa nhân là do Thú cầm tiến hóa đi lên phẩm Người, nên còn rất khờ, và còn nhiều thú tánh. Nhờ Đức Chí Tôn ban cho một điểm linh hồn nên mới dần dần được khôn ngoan, từ từ tiến hóa, sau rất nhiều kiếp thì trở thành người hiền lành, đạo đức, khôn ngoan; và nếu giác ngộ tu hành thì đắc đạo, đạt được ngôi vị cao trọng nơi cõi thiêng liêng, khi đó, Hóa nhân cũng giống như Nguyên nhân, đều có phẩm vị, tòa sen.
Theo lời dạy của Bát Nương trong Luật Tam Thể thì các Nguyên nhân phạm Thiên điều sẽ bị đọa Tam Đồ bất năng thoát tục, còn Hóa nhơn phạm tội nặng thì bị đọa vào Quỉ vị.
Chú giải PHÁP CHÁNH TRUYỀN:
"Nhơn loại có: Hóa nhân, Quỉ nhân và Nguyên nhân, ấy là có phân đẳng cấp, nếu Thầy dùng huyền diệu thiêng liêng mà làm cho nhơn loại cả thảy đều thấy đặng cơ mầu nhiệm của Đạo, đồng đặng đắc kiếp thì phẩm vị thiêng liêng cũng không còn trật tự."
Trong chúng sanh có: Nguyên sanh, Hóa sanh và Quỉ sanh.
Tỷ như Nguyên nhân, là khai Thiên rồi thì đã có Chơn linh ấy, còn Hóa nhân là Chơn linh vật loại đoạt đến phẩm vị nhơn loại, còn Quỉ nhân là hai Chơn linh kia xu hướng ác hành mà bị đọa đày vào Quỉ vị."
Vì sao “Ngủ đi rồi thức dậy thấy cũng còn đánh, ngồi lâu lắm gục xuống ngủ nữa, làm ba lần như vậy, tới chừng lần thứ ba tỉnh lại thấy mặt trận đầy Càn Khôn Vũ Trụ?".
Đây có phải Đức Ngài diễn tả ba kỳ phổ độ của Đức Thượng Đế dành cho loài người ? Nhân loại hiện nay tuy rất tiến bộ về khoa học kỹ thuật nhưng sa sút đạo tâm. Phần lớn con người sống trong dục vọng, chỉ biết vật chất mà quên cả tâm hồn và tình thương ... nên khối ác trược dường như thắng thế, mặt trận đầy Càn Khôn Vũ Trụ.
Đức Lý Giáo Tông đã cảnh báo như sau:
Cơ Đạo ngày nay sắp đến ngày quyết liệt, cả thảy nam nữ phải để tâm cho lắm !
Cầu nguyện Thầy và các Đấng ban ơn cho mới giữ vững đức tin trong kỳ đại khảo nầy.
Chư Đạo hữu phải giữ trai giới cho được từ 10 ngày đổ lên, y theo Tân Luật thì mới sống sót. Trận đại họa nầy không riêng cho Thánh Địa Đại Nam Việt Quốc mà chung cho cả địa cầu. Thảm, Thảm, Thảm !
Hạ nguơn là nguơn mạt kiếp, nguơn điêu tàn, phải hiểu lý Đạo ẩn tàng trong hai chữ: HẠ NGƯƠN. Hạ là dưới thấp, sau cùng, chữ Hạ gồm ý nghĩa: tệ, suy, tàn, hoại, là diệt đó. Hạ Nguơn là nguơn tiêu diệt.
Vậy chư Đạo hữu cố tâm tìm hiểu những lời dạy dỗ tiên tri của Thầy và Lão cùng các Đấng đã giáng dạy từ ngày khai Đạo đến giờ, những lời tiên tri đó ngày giờ tới sẽ ứng hiện từ từ, nạn tiêu diệt đã tới ... Họa ...Thảm !
Cả thế giới ngày nay còn trong vòng mê mệt, bả vinh hoa phù phiếm, trong Đạo trở lại chuộng hư danh, lấy thế sự làm cứu cánh nên mới bày ra trò mị sanh chúng, ôi !
Tu thành không là nhờ tâm Đạo. Chơn tâm, chơn tánh do Thầy ban cho không lo trau luyện, lại ham lợi chác quyền, mến phẩm tước đến đỗi làm nhẹ thể Thánh danh Thầy. Nạn cân đai áo mão ! Đời cũng như Đạo đang là trường mộng ảo gạt người xa lần cội phước.
Thầy hằng thương con dại nên mới mở Đạo Kỳ Ba nầy mà cứu vớt chúng sanh. Hại Thay! Thảm thay! Đám sanh linh vẫn ngơ ngơ ngạnh ngạnh, dám đem tên tuổi Đạo Thầy mà đổi chác lợi quyền. Họa... Họa... Thảm... Thảm...
Ôi ! Lão vì lòng từ bi giáng dạy khuyên răn đủ lẽ, mà chúng sanh vẫn còn mê muội, theo Đạo chẳng tầm lý Đạo, lại chuộng hư danh, nền Đạo Thầy mới ra nông nỗi.
Ngày giờ nhặt thúc, buổi Hạ Nguơn cận kề cái chết, tâm thần mê mệt thì làm sao khai khiếu linh quang được mà mong sống sót. Ôi ! Đời Đạo phải chịu nạn tai ! Khổ ! Khổ !
Nhơn sanh nào hay biết, cả một đám lố nhố lao nhao, ham vui thích lạ, nào đâu hay họa sầu đeo đẳng bên lưng, bước Đạo đã ngập ngừng, cánh hồng toan trở bước. Đại khảo ! Đại khảo !...