| Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 | 
| Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 | 
12. Cung Hiệp Thiên Hành Hoá Luận Về Năng Lực Của Các Tôn Giáo
Hổm rày đình thuyết cuộc dục tấn của chúng ta trên Con Đường Thiêng Liêng Hằng Sống. Hôm nay Bần Đạo giảng tiếp.
Nhưng trước hết, Bần Đạo cho toàn con cái của Đức Chí Tôn, nhứt là Thánh Thể của Ngài (Hội Thánh Cao Đài), hay rằng Đức Cựu Hoàng Bảo Đại vừa gởi thơ cho ông Nguyễn Hữu Trí (được Chánh Phủ Trung Ương Lâm Thời Việt Nam cử làm quan sát viên ở Liên Hiệp Quốc).
Đức Bảo Đại chưa cho ông dự hội nghị vì Việt Nam chưa thật sự được độc lập và thống nhứt, chưa có thể dự Liên Hiệp Quốc được. Ngài gởi cho ông ba bức thơ, hy vọng việc đòi hỏi độc lập và thống nhứt cho nước nhà sẽ được toại nguyện. Ngài yêu cầu toàn quốc dân hiệp nhau, đừng quá trọng đảng phái chánh kiến mà nên trọng tương lai của quốc gia.
Toàn dân phải có lòng ái quốc chơn chánh, chung tâm hiệp sức vùa giúp Ngài thì Ngài mới có thể tạo hạnh phúc cho nước nhà và cho chủng tộc. Ấy là lời than của một vị Đế Vương.
Ngài nói rằng, nếu tôi đoạt được cái sở vọng của toàn thể đồng chủng ta đặng, chẳng qua là nhờ ở tâm lý cương quyết của quốc dân. Tạo quốc cũng do quốc dân, mà định vận mạng tương lai của nước nhàcũng do quốc dân đó vậy.
Khi một vị Đế Vương đã kêu gọi toàn thể bá tánh hiệp sức với người đặng lo tạo thành hạnh phúc, tương lai của nòi giống và đất nước, Bần Đạo tưởng lại duy có kẻ điếc, đui mới không biết phận sự mình đối với nòi giống mình, với nước nhà mình.
Bây giờ Bần Đạo giảng tiếp cuộc dục tấn trên Con Đường Thiêng Liêng Hằng Sống. Chúng ta ngưng bước từ hổm rày nơi Cung Hiệp Thiên Hành Hoá.
Cung ấy có liên quan tới phần hồn của nhơn loại nhứt là về đạo giáo, nên chúng ta ngừng lại đó đặng quan sát cả hành tàng của Cung Hiệp Thiên Hành Hóa như thế nào. Ta đã gặp các Đấng Trọn Lành nơi cung ấy đảm nhiệm trọng trách là bào chữa cho các đẳng linh hồn được siêu thoát.
Bây giờ chúng ta bàn về năng lực của các tôn giáo mà chúng sanh đang tin theo để hoàn thiện tâm hồn của mình. Khi chúng ta hỏi các tôn giáo ấy có đủ quyền năng bảo vệ phần hồn của chúng sanh chăng ?
Ta sẽ thấy các Đấng ấy cười và nói rằng: “Thoảng Cung Hiệp Thiên Hành Hóa này đòi phen mời các vị giáo chủ ấy đến đặng chứng kiến một án tiết gì của các tông đồ của họ thi thố tại thế, thì xin chư hiền hữu đừng lấy làm lạ.”
Vả chăng, khi các vị Giáo Chủ lập ra tôn giáo đều nương nơi tinh thần của họ. Tinh thần hữu định ấy có căn nguyên trong tinh thần của toàn nhơn loại. Họ chỉ lấy một thuyết trọng yếu đặng làm triết lý đạo giáo của họ.
Tỷ như Thánh Giáo Gia Tô lấy tâm làm căn bản, Lão Giáo lấy thân làm căn bản, Hồi Giáo lấy tín ngưỡng làm căn bản. Mỗi giáo lý đều có sở năng làm trung tâm điểm đặng vi chủ tinh thần của con người trong chỗ mà họ còn thiếu sót.
Có nhiều vị tu chơn theo Phật Giáo, nhưng lại chẳng noi theo tánh đức nhà Phật là từ bi bác ái. Nhà Phật trọn kiếp sanh chỉ biết một điều đem thân phụng sự cho nhơn loại, cho chúng sanh.
Sang, trọng, vinh, hiển các Phật tử coi như nước chảy qua cầu, như giọt sương đầu cỏ. Sang trọng như Đức Phật, xuất thân nơi nhà Đế Vương mà còn bỏ hết, mang bình bát đi hành khất. Để làm gì ?
Ngài hành khất đặng lấy của bố thí đem về Cấp Cô Độc Viên nuôi kẻ nghèo đói. Ngài không muốn ăn mặc sang trọng hơn kẻ trong cảnh khó khăn. Tánh đức của Phật là ăn mày, mà ăn mày như thế ấy siêu thoát tinh thần làm sao!
Thoảng một vị giáo đồ nhà Phật cũng muốn hành khất giống như Đức Phật. Nhưng lại tạo một cảnh chùa rồi ngồi đợi chúng sanh đem của bố thí tới đặng ăn mà sống.
Ngoài ra, còn lường gạt tâm lý của các tín đồ, đem cả mầu nhiệm thiêng liêng của Phật dạy làm một món khí cụ đặng dọa nạt, hù nhát tín đồ.
Vị ấy lập ra cửa Phong Đô có hình khảo ghê sợ đặng hù nhát tín đồ, rồi lập ra Niết Bàn để dụ dỗ họ. Kỳ trung chưa hề phụng sự chúng sanh như Đức Phật, nhưng khi về cửa thiêng liêng lại nói: “Tôi theo tôn chỉ nhà Phật, mà Phật đã đoạt vị thì tôi cũng phải được đoạt vị như Phật vậy chớ!”.
Hỏi vậy chớ Cung Hiệp Thiên Hành Hóa mới đem lý lẽ nào, bằng cớ nào đặng bảo vệ cho kẻ ấy nơi Cực Lạc Thế Giới và Ngọc Hư Cung đặng.
Bây giờ nói về tâm, khi Đức Gia Tô truyền Thánh Giáo tại thế, Ngài lấy tâm làm căn bản vì lòng yêu ái vô tận của Ngài đối với chúng sanh.
Ngài nói bằng một mảnh tâm chơn thật của Ngài, Ngài có thể làm con vật hy sinh đặng tế lễ Chí Tôn. Ngài xin mang cả tội tình của loài người vào mình cũng như con dê hy sinh425 (Le bouc Emissaire) mang cả tội tình cho nòi giống.
Ngài đã mang cả tội tình ấy mà chịu chết trên cây thánh giá đặng cứu rỗi nhơn loại. Ngài chỉ biết sống với tình thương vô tận đó mà thôi. Ngài chỉ biết đem mạng sống mình để trong tay của chúng sanh đặng làm con vật tế Đức Chí Tôn mà thôi. Chơn lý của Ngài là vậy. Tâm của Ngài thánh thiện vô cùng tận.
Thoảng các môn đệ của Ngài về tới Cung Hiệp Thiên Hành Hóa nói: “Tôi thương chúng sanh như Thầy tôi. Tôi noi theo chơn truyền của Thầy tôi, tức là Đức Chúa Jésus Christ. Tôi cũng đem mảnh tâm đặng hiến cho Chí Tôn vậy.”
Nhưng thực ra tinh thần của họ không mảy may yêu ái chúng sanh. Mà trái lại, họ cầm quyền năng gọi là nhơn danh Đức Chúa Trời tha tội cho nhơn loại, để vi chủ tinh thần loài người.
Nơi cửa Hiệp Thiên Hành Hoá, chúng môn đệ ấy cũng nói: “Tôi theo chơn Chúa, làm tôi cho Chúa, gìn chính sách của Chúa, đem mảnh tâm đặng cứu khổ chúng sanh.” Mà kỳ thật so với chơn lý cao siêu của Đức Chúa Jésus Christ thì hành tàng của họ thi thố không ăn thua chi cả.
Hỏi vậy, nếu Ngọc Hư Cung và Cực Lạc Thế Giái vấn nạn các Đấng Trọn Lành nơi Cung Hiệp Thiên Hành Hóa về những môn đệ này, các Đấng Trọn Lành ấy trả lời thế nào với hai quyền năng Trị Thế và Giác Thế.
Nói đến trí, Khổng Giáo lấy trí làm căn bản. Trí thực sự muôn hình ngàn trạng. Đem cái triết lý cao siêu ra tạo xã hội nhơn quần không phải dễ. Đức Khổng Phu Tử phải dùng trí đặng tự tu kỳ thân. Có tự tu kỳ thân đặng mới đủ quyền năng giáo hoá các Chơn Linh, tức là nhơn loại, đặng trọn lành. Mà lên đến tột bực lành là Chí Thiện.
Trái ngược lại, môn đồ của Ngài nương nơi trí thức ấy làm căn bản, học nhiều thấy rộng, nói cho hay cho khéo, lấy cả tinh thần cao thượng đặng hài hước nơi lỗ miệng437, còn thật ra thì không ai làm đặng.
Những kẻ ấy về Ngọc Hư Cung kêu nài, nói: “Tôi theo đạo giáo của Đức Khổng Phu Tử. Tôi đào luyện trí thức, trọng nhơn luân phẩm cách, biết giữ gìn luật lệ của Thánh Giáo truyền lại.
Vậy tôi cũng có quyền đứng vào phẩm Thánh. Tam Thập Lục Thánh thế nào, tôi cũng phải được thế ấy. Chớ có lý do nào tôi về đây lại bài bác tôi ra khỏi cửa Khổng Giáo ?”
Cung Hiệp Thiên Hành Hóa tính lẽ nào đây ? Những người đó nói họ noi theo Đức Khổng Phu Tử rèn luyện tinh thần, tôn trọng Thánh Giáo, phục tùng giáo lý của Ngài.
Sự thật, họ chẳng thực hành gì cả, mà trái ngược lại, họ lấy trí thức để giục loạn làm cho xã hội điên đảo. Họ ngồi liếm bút lông mèo xúi thiên hạ kiện cáo nhau, lấy văn chương làm cho vợ chồng người ta ly dị, dùng miệng lưỡi lường gạt kẻ dốt nát, mượn ngòi bút bán cả sanh mạng của con người.
Hỏi những kẻ đó Đức Khổng Phu Tử có nhìn không ? Chắc chắn Ngài không nhìn, khi đến Cung Hiệp Thiên Hành Hóa vi chứng vụ án đó.
Trong ba chuyện vừa kể đó Bần Đạo quả quyết rằng khi các vị Giáo Chủ tạo ra các nền Tôn Giáo, họ cũng chỉ biết phụng sự cho nhơn loại mà thôi.
Mà hại thay! Hại thay! Mục đích của họ là đào tạo tinh thần loài người bằng tinh thần của họ, nên họ chịu khổ hạnh muôn cay ngàn đắng trọn kiếp để dạy dỗ nhơn sanh.
Rốt cuộc các triết lý đạo giáo, thay vì tạo hạnh phúc cho nhơn loại, lại là khí cụ cho kẻ vô tâm lợi dụng đặng lường gạt tinh thần nhơn loại hơn nữa. Thay vì làm phước họ đã phạm tội.
Tội nghiệp thay, nếu Cung Hiệp Thiên Hành Hóa chiếu luật “Tội vi trưởng” thì các vị Giáo Chủ ấy chưa chắc ngồi yên trên liên đài của họ đặng.
Và nếu như nơi Cung Hiệp Thiên Hành Hoá, các Đấng Trọn Lành còn chút phàm tâm, thì chưa chắc gì các vị Giáo Chủ ngồi yên. Họ sẽ bị mời hầu tòa mãi mãi thôi.
Tín đồ các đạo giáo, thay vì làm cho Giáo Chủ của họ thêm danh dự, lại gây tội tình thêm nữa. Bởi vậy lời tục nói rằng: “Không ai hại mình nhiều hơn là kẻ thân yêu của mình.”
Có một điều Bần Đạo suy xét rồi lấy làm sợ sệt hơn hết là nền tôn giáo của Đức Chí Tôn lấy tinh thần làm căn bản. Hỏi vậy, tinh thần của nhơn loại hiện đang bị văn minh vật chất lấn áp, liệu tinh thần ấy có đủ quyền năng tự vệ chăng ? Tinh thần ấy có đủ sức chiến thắng chăng ?
Nếu tinh thần của nhơn loại không quật khởi, tự quyết, tự chủ, tự định phận đặng mà phải chịu làm nô lệ cho văn minh vật chất, thì tương lai của Đạo Cao Đài sẽ ra sao ?
Không những phải tự vệ và chiến thắng mà thôi, mà còn phải giúp cho tinh thần đạo đức thật sự của loài người tiến bộ ngang bằng với tinh thần cường liệt của Chí Tôn nữa.
Nếu không được như vậy thì tương lai nơi mặt thế này sẽ như thế nào ? Chúng ta cũng nên để một câu hỏi.
Có một điều ta nên để mắt nhìn coi Chí Tôn tạo hình thể nào đặng bảo trọng tinh thần đạo đức ấy. Ấy là phương pháp ta nên nương theo đặng tạo dựng khối đức tin vững chắc bền bĩ vậy.
 
          
          
         