Click here to sort by Book Click here to sort by Author Click here to read previous Book Click here to read next Book
Column 1 of row 1 Column 2 of row 1
Column 1 of row 2 Column 2 of row 2
↻ Close
ID34011 - Chương : 29. Câu Chuyện Đức Thủy Thủ Và Bàn Tay Nắm
Sách : Những Câu Chuyện Trong Đạo

29. Câu Chuyện Đức Thủy Thủ Và Bàn Tay Nắm  

29. Câu Chuyện Đức Thủy Thủ Và Bàn Tay Nắm

Lúc ở đồn kiểm soát, ngay bên kia bờ Thủ Thiêm, vì bất mãn thái độ của người Pháp họ cho là dân Nam ngu dốt, nên Đức Ngài có ý phá bọn Pháp chơi.

Thời đó, Ngài làm trưởng ban phân công tác các đội đón trạm để kiểm soát đồ buôn lậu mà bắt. Người dân làm nghề nầy đa số nghèo khổ, cực nhọc, vất vả, họ bất chấp nguy hiểm, họ liều lĩnh để kiếm sống.

Thấy vậy, Ngài nảy lòng trắc ẩn, rồi sinh ý nghĩ là tự mình đến liên lạc với bọn đó, và cho biết vị trí các trạm, luôn cả giờ giấc đón tuần, cả đến những dấu hiệu của lính tuần tra thay đổi để cho họ tìm lối khác mà đi tránh né, hoặc tìm cách giấu che qua mặt.

Ngài gặp họ, rồi nói chuyện. (bọn này chưa biết Ngài là trưởng ban tuần tra bắt luôn lậu). Ngài dặn mỗi ngày cho người tới một điểm nào đó do Ngài chỉ, lúc mấy giờ sẽ có người cho biết tin tức mới.

Cứ ngày nào cũng vậy, đúng giờ đã định, họ đến ngay điểm mà Ngài cho gặp. Bằng cái “Rông” choàng người kín bít thùng thình, đầu quấn khăn bịt kín chỉ còn 2 mắt, tay cầm “ba-toong”.

Đức Ngài nói: “- Tôi vâng lịnh Đức Thủy thủ đến chỉ thị để giúp đỡ anh em buôn bán kiếm sống 'Dấu hiệu bàn tay nắm lại' là mật hiệu'.

Ngài nắm bàn tay làm kiểu để biết nhau và cứ như thế bọn họ nắm được tin tức nên kiếm được khá nhiều tiền mà không khi nào bị bắt, có chăng là những chuyến bị bắt nhỏ trá hình để cho sự việc không làm người Pháp để ý.

Một lần, Ngài xuất hiện với một hình như cũ để chỉ điểm, bọn họ dâng lên cho Ngài một bọc tiền để gọi là đền ơn đáp nghĩa.

Đức Ngài quất cho mỗi người một gậy (ba-toong) rồi nói ra lịnh: “- Cấm nhặt không được làm vậy nữa!”.

Đức Ngài tiết lộ lúc đó thấy tiền nhiều, lương ít cũng động lòng tham lắm, nhưng lương tâm đâu cho làm vậy được, vì làm như vậy là mình lấy của họ rồi, còn gì là ân nghĩa.

Từ đó, bọn họ thấy Ngài như vậy nên rất quí trọng Ngài. Họ lập bàn thờ Đức Thủy thủ trên bàn thờ là hình ảnh một cái búa làm hiệu.

Một hôm, Ngài dẫn một vài người bạn sang bên kia sông chơi, vì Ngài biết trong xóm đó có người làm buôn lậu. Sang sông, đi rảo rảo dạo chơi một lúc, Đức Ngài mua một con vịt.

Ngài xách vịt vào một nhà để xin nghỉ trưa, Ngài nhờ người nhà nấu giùm nồi cháo vịt.

Bà chủ nhà thấy khách vui vẻ tự nhiên, mà mình thì không bận việc gì, hơn nữa khách đã nói lời xin khi bước vào nhà, mình đã thuận, thì khách ăn trưa mình giúp được.

Trong khi chờ đợi, mọi người đang nói chuyện, thì phía sau nhà, chồng chị chủ nhà về, kéo xuồng vào rồi cột chậm rãi, bước vào nhà thận trọng, hỏi vợ: “- Nhà có khách là ai vậy? Có quen biết hôn mà lại đến nhà nghỉ một cách tự nhiên như vậy”

Anh chồng tỏ vẻ bực bội, không đồng tình. Lúc ấy các bạn Ngày thấy bầu không khí có hơi ngột ngạt, sắp nguy rồi, riêng Ngài thì bình thường, bởi Đức Ngài dẫn bạn vào nhà này là vì Ngài thấy có bàn thờ Đức Thủy thủ trong ngôi nhà này, nên mới dám và tự nhiên như vậy.

Chờ ông chồng từ nhà sau bước lên nhà trên, Đức Ngài liền nắm bàn tay năm ngón lại đưa ra y như kiểu Đức Ngài đã từng làm trong trang phục thùng thình đầu quấn khăn, kín mặt chỉ điểm ra lịnh cho họ phương án để qua mặt tuần tra.

Ông chủ nhà thấy vậy cả kinh, đổi giận ra mừng, lại hối hả sai vợ đi mua đồ thêm để đãi, còn nồi cháo vịt để ông lo.

Buổi tiệc ấy khá thịnh soạn và vui vẻ lạ thường, các bạn của Ngài không khỏi hoài nghi vì cách đối xử của người chồng khác lạ lắm, ông khép nép và kính cẩn đối với Ngài và các bạn Ngài, có vẻ tôn trọng lắm vậy.

Các bạn của Ngài hỏi: “- Sao ông tôn trọng mình quá vậy?”

Ngài nói: “- Tôi cũng không biết nữa”

Một thời gian sau, Đức Ngài thấy cũng tạm khá cho cuộc sống những người ấy. Ngài viết thư hẹn ngày sang chơi. Đúng ngày, Ngài đi một mình. Bọn họ đã chuẩn bị trước nên đón Ngài một cách hết sức chu đáo.

Xong tiệc, bọn họ dùng ghe đưa Ngài sang bờ, ghe vừa cặp bờ, Ngài đứng trước mũi ghe thay vì bước lên, Ngài quay lại quơ giò đá người kế bên một cái, rồi xoay người ngang, phóng nhảy, vụt phóc lên bờ coi gọn gàng lắm, rồi lặng lẽ ra đi.

Ngài ngụ ý cho bọn họ thấy Mình là đàn anh thiệt, chớ chẳng phải thường.

Để chấm dứt quan hệ này, Ngài không dính liếu với họ nữa, một hôm Ngài gởi một bức thư báo tin rằng “Đức Thủy thủ giờ đây đã đi biệt tích, không biết đi đâu, có lẽ đã chết rồi”. Từ đó không bao giờ gặp họ nứa.

More topics .. .
Message