| Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 |
| Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 |
8. Hai chữ Tín Ngưỡng
Ðêm nay Bần Ðạo giảng hai chữ Tín Ngưỡng. Tín là tin, Ngưỡng là cậy, Tín Ngưỡng tức nhiên là tin cậy, tiếng Việt chúng ta đã nói từ xưa đến giờ.
Ngày xưa thời phong kiến danh từ Tín Ngưỡng có nghĩa là: "- Tin cậy với sự thành kính một Ðế Vương hào kiệt nào".
Chữ tín ấy trong Ðạo giáo đã tôn trọng coi nó là yếu trọng vô cùng nên để cho nó là một cái Ðức, gọi là Ðức Tin.
Cái Ðức Tin, Bần Ðạo có dịp viết ra cho Chánh Phủ Pháp buổi nọ biết sự tin của đức tin ấy. Bao giờ con người cũng phải có, nếu không có tức nhiên con người đó chẳng hề khi nào làm phận sự con người cho đúng đặng và cũng nói rằng không thế nào làm người nên đặng mà chớ.
Ðức Tin chia ra hai giai đoạn, hai hình thức là: Tha Tín và Tự Tín.
Con người bao giờ cũng đi trong hai giai đoạn ấy.
Khi thơ sinh chúng ta phải học, học phải hỏi, hỏi phải tin, phải biết quan tiền vũ hậu, tiên học nhi hậu hành. Học cốt yếu để thâu đoạt cái tha tín ấy, đặng giồi mài hay là tạo dựng cho mình cái tự tín của ta.
Từ cổ chí kim Tiên Nho của chúng ta đã nói: Quan tiền vũ hậu, ấy là một phương pháp của mình tạo tha tín của mình đó vậy. Dầu bực Thánh nhơn, dầu bực Phật cũng không qua khỏi khuôn luật ấy.
Bần Ðạo đã chỉ rõ điều ấy :
Bởi chi phương pháp truyền giáo trước kia cho Ngài một bài học đặng Ngài truyền chơn lý của Ngài cho toàn nhơn loại đều hưởng đó vậy.
Còn ta, ta lại hiểu rằng Ngài cốt yếu giải nợ để cho tinh thần khỏi làm tôi mọi cho con thú, là thú chất vật hình của mình.
Ngài làm con tế vật Ngài dâng cho Ðức Chí Tôn đặng Ðức Chí Tôn nhìn nhơn loại là con cái của Ngài, chớ không nhìn nó là con thú nữa.
Ðạt Bí Pháp ấy do nơi tự tín của Ngài, còn truyền giáo của Ngài, Ngài học của Moise và các tay giáo chủ trước Ngài đã lập giáo.
Cái truyền giáo của Ðức Chúa Jésus Christ là do nơi tha tín, còn cái chơn truyền Bí Pháp là do nơi tự tín của Ngài.
Dầu Tiên Giáo cũng vậy, nếu không có Ðức Hồng Quân giáo chủ đã truyền giáo thì Ðức Lão Tử cũng chưa biết phải truyền bá Tiên Giáo của Ngài cho nhơn loại là thế nào mà chớ.
Cả thảy bao giờ loài người ở nơi thế gian nầy cũng phải học, có học rồi mới hành. Tiên học nhi hậu hành. Không ai sanh ra dưới đất nầy là khi lọt lòng mẹ mà tự biết được. Ðức Khổng Phu Tử có nói: - Bất học nhi tri, phi thánh nhi hà.
Ngài chỉ biết nói rằng: "- Dầu cho thiên kinh vạn điển bất vị nhi giáo nhơn nhứt ngôn thiệt thiện" (Dầu cho thiên kinh vạn điển không bằng dạy người một lời lành).
Thiên hạ đã để nơi thế gian nầy 2.000 triệu cuốn sách mà ở trong đó chỉ tổng số có một điều là: Kiếm phương pháp dạy người đặng lành, từ thử tới giờ khuôn luật ấy vẫn một mà thôi.
Hỏi, Ðức Chí Tôn đã đến chung hiệp cùng ta đem nền chơn giáo của Ngài để trong Thánh Thể của Ngài, để trong cửa Thánh bây giờ đây, ta để dấu hỏi, Ngài muốn tìm gì ?
Thật sự Ngài tìm lành, Ngài muốn cho con cái của Ngài lành, sự hung bạo của thế gian đã quá lắm rồi Ngài đến Ngài trồng giống lành đặng làm hoàn thuốc cứu loài người là hoàn thuốc cứu khổ.
Bần Ðạo nói: Ngày giờ nào cả con cái của Ngài biết tha tín và tự tín là lấy cả gương mẫu của tiền nhân chúng ta, bực Hiền Triết Thánh Nhơn thâu đoạt cho đặng cả tinh thần, cả hành tàng của họ đặng tạo dựng tự tín của mình.
Tha tín ấy cả đầu óc nam cũng thế nữ cũng thế nhứt là Thánh Thể của Ngài chiếm đoạt cho đặng cái Bí Pháp ấy. Ðức Chí Tôn muốn thế, tức là một phương pháp cậy người tạo dựng Thánh Ðức cho con cái của Ngài, hầu làm khí cụ nhiệm mầu độ rỗi vạn linh sanh chúng.
Bần Ðạo giảng rằng: Nền chơn giáo của Ngài là một khối lành vô đối của thế gian đang mơ vọng, đang khao khát đặng hưởng lấy nó. Hưởng cho đặng nó, đặng bảo vệ sanh mạng của mình. vNếu khối lành nầy không hiện tượng được thì sự hung bạo của nhơn loại sẽ xô đẩy họ đi đến con đường tận diệt mà chớ.
Ấy vậy, trước khi muốn làm sứ mạng thiêng liêng của Ðức Chí Tôn đã giao phó cho ta, cái sứ mạng trọng yếu thế nào Bần Ðạo không cần phải nói, cả toàn thể con cái của Ngài trước qua sau đến, không biết chừng Thánh Thể của Ngài nó phải còn tồn tại mãi mãi, mới đặng chắc chắn vững bền khối lành của Ngài, ấy sẽ làm hoàn thuốc phục sanh cho thiên hạ.
Muốn đặng thế ấy thì ít ra con cái của Ngài phải thâu đoạt cho được cái tha tín của nhơn loại hay biết lành của họ, biết ác của hó, đặng tạo dựng tự tín của mình, tự tín đặng có thể tìm nên giải pháp đặng cứu vãn sanh mạng của họ.
Giờ phút nào hiện tượng được cái đức tin ấy mà toàn thể Thánh Thể của Ngài phải đạt cho kỳ đặng mới có đủ năng lực cứu vãn toàn thể sanh mạng của nhơn loại tức nhiên con cái Ðức Chí Tôn đó vậy.
Ngày giờ nào khối tự tín trong cửa Ðạo nầy chưa thành lập thì nòi giống Việt nam phải chịu tai nạn tương tàn trước nhứt hơn hết, trước các chủng tộc khác, chịu một thứ tai nạn khổ não, nếu không có phương pháp giải quyết được vì chính quốc dân Việt Nam đang làm cơ khí cho Ðức Chí Tôn tạo dựng Ðức Tin ấy.
Ngày giờ nầy sẽ làm cho nòi giống Việt Nam tuyệt chủng trước, rồi thiên hạ sẽ tuyệt chủng sau, nếu cơ quan cứu khổ không thành, Ðạo phải cố gắng mới đặng, Bần Ðạo cho hay rằng:
Thành tựu hay chăng là do nơi tâm hồn thiên lương của con cái Ðức Chí Tôn đào tạo, tâm hồn Thánh của Ngài đã tạo dựng từ trước.
Bần Ðạo gởi gấm cả khối lành ấy trong tay toàn thể con cái của Ngài, cả nam nữ làm phương châm giải khổ và gầy hạnh phúc cho toàn nhơn loại.
Thuyết Ðạo QV / tr 43