| Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 |
| Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 |
10. Thất Nương
Ngày 27-1-1926 (âl 14-12-Ất Sửu).
Em chào ba Anh và Đại tỷ.
Hèn lâu, Em không chuyện vãn cùng ba Anh. Em xin ba Anh coi lại thế đời là dường nào ?
Cái bông phù dung sớm còn tối mất, còn hơn một kiếp con người, vì nó sống ngắn ngủi dường ấy, nhưng mà buổi sống còn có cái sắc, chớ đời người sanh ra chỉ để thọ khổ mà thôi, chung qui ngó lại, dầu sống trăm tuổi chưa được một điều đắc chí, chết là hết.
Cái đời tạm nầy, sách Phật gọi là khổ hải.
Em xin ba Anh coi sự trường sanh của mình làm trọng, người không có phải kiếm, mình có sẵn, nỡ bỏ đi, Em chỉ tiếc giùm đó thôi.
Đã vào đường chánh, cứ do đó bước tới hoài thì trở về cựu vị đặng.
Ông Lê Văn Trung hỏi :- Có duyên luyện Đạo cùng chăng ? Xin Em mách giùm.
- Đã gặp Đạo tức có duyên phần. Ráng tu luyện, siêng thì thành, biếng thì đọa, liệu lấy mà răn mình.
Phải sớm tính, một ngày qua, một ngày chết, đừng dụ dự. Em xin kiếu.
(ĐS. I. 43)