| Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 |
| Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 |
26. Thiên Ðạo và Vương Ðạo.
Cốt yếu Bần Ðạo phải giảng cái đề tài ấy là có một việc xảy ra giữa Bảo Ðại và Bần Ðạo. Cũng vì một đôi phần đồng đạo mình chưa hiểu thấu cái chơn lý của Vương Ðạo và chơn lý của Thiên Ðạo là gì ?
Lại bị những kẻ ố Ðạo, nhứt là đảng phái, họ dùng Ðạo làm quốc sự, họ muốn giữa nhà vua và Ðạo sẽ có một điều xích mích với nhau đặng họ làm mất uy tín của Ðạo, làm cho Ðạo não nề đi, đừng giúp ta cho Quốc Ðạo.
Họ nói lén rằng: ‘Ðồng Ðạo nói rằng Ðức Giáo Chủ lớn hơn Bảo Ðại.’ Chính mình họ không biết cái lớn đó là gì, tại sao nhỏ ? Tại sao lớn ?
Rồi đồng Ðạo nghe theo, tưởng đâu thiên hạ làm danh dự cho mình, lập đi lập lại thấu đến tai Ðức Bảo Ðại. Chính Ðức Bảo Ðại nghe và nói: ‘Tôi được biết Ðức Giáo Chủ tức là Ðức Hộ Pháp, không bao giờ Ngài có cử chỉ ấy.’ Với lời nói ấy ta cũng thấy một vị minh quân.
Vậy Bần Ðạo nói chỗ nào lớn chỗ nào nhỏ cho toàn thể con cái Ðức Chí Tôn thấu đáo, vả chăng cái Thiên Ðạo khác với cái Vương Ðạo, cũng như Ðế Ðạo khác với Bá Ðạo.
Hai cái Ðạo kia Bần Ðạo không có ngày giờ luận thuyết, Bần Ðạo chỉ lấy cái Thiên Ðạo và Vương Ðạo mà thuyết cho toàn thể được biết. Tại sao nền Ðạo Cao Ðài nầy Ðức Chí Tôn gọi là Ðại Ðạo? Bởi vì nó bao trùm trên các Ðạo lý kia hết.
Bần Ðạo thường thuyết Nho Tông chúng ta, Ðức Khổng Phu Tử không lập Thánh, không lập Giáo Chủ với Hội Thánh.
Dầu cho tam thiên đồ đệ và thất thập nhị hiền mà Ngài cũng không lập Hội Thánh, chỉ để cho các Chơn Thánh ấy tìm biết địa vị Thánh của mình mà thôi. Bần Ðạo muốn thuyết minh điều ấy ra nhưng dài lắm, thuyết trọn đêm nay cũng không hết bây giờ chỉ lấy triết lý mà thôi.
Triết lý về Ðạo Giáo của Ðức Khổng Phu Tử không lập Hội Thánh, như trong một gia đình để cho ông cha làm thầy, làm chủ giáo đạo trong gia đình.
Trong thôn lân, Ngài để Hương Chủ làm thầy giáo đạo trong thôn lân (vì buổi ấy không có Hương Cả).
Trong một nước Ngài để nhà vua làm thầy giáo đạo, Nho Tông của chúng ta vẫn vậy, không khác, cũng để cho nhà vua làm thầy của nước, tức nhiên giáo chủ của Vương Ðạo, cũng như Bá Ðạo và Bá Chủ.
Làm giáo chủ Ðế Ðạo thì có vị Hoàng Ðế, đương nhiên bên nước Mỹ lập Bá Ðạo, chính mình Washington làm giáo chủ.
Bên Nga lập Bá Ðạo chính mình Kark Marx, làm giáo chủ. Cả vạn quốc đương nhiên hay muốn lập Ðế Ðạo làm như vậy.
Nhưng để hoãn lại vài đêm sau Bần Ðạo sẽ thuyết minh vấn đề Vương Ðạo của dân trong một nước. Vương Ðạo có thể nói là Thánh Ðạo cũng được.
Nếu vị Thánh Vương cầm quyền trị một nước: ‘Dĩ Ðạo vị thị’ có lẽ chúng ta nói là chơn đạo. Nếu trái ngược lại không tùng thiên mạng trị vì quốc gia thì nó thành Tả Ðạo. Ấy vậy, Vương Ðạo là nhà vua, vì giáo chủ ngôi vị nhà vua là giáo chủ về phần đời, tức nhiên phần xác.
Chúng ta lấy một cái gương của Thánh Chúa Jésus Christ hay gương của Ðức Thích Ca thì sẽ thấy, dầu cho bên Vương Ðạo phản kháng chiến đấu với Thiên Ðạo bao nhiêu đi nữa, Thiên Ðạo vẫn có mực thước, địa vị của nó không lay chuyển, tạo sao ?
Tại nó duy chủ phần hồn của thiên hạ, nó tùng vị giáo chủ Thiêng Liêng là Ðức Chí Tôn tức nhiên là Ðại Từ Phụ của chúng ta đó vậy. Nó có nước của nó, nó có đế nghiệp của nó, nhưng đế nghiệp của nó không phải ở nơi mặt thế nầy, đế nghiệp của nó ở trên cảnh Thiêng Liêng Hằng Sống kia mà.
Hiện giờ các quốc gia, các xã hội, các chủng tộc nơi mặt địa cầu nầy, trình độ văn hiến về tinh thần văn minh của họ lên cực điểm, mà họ không thể gì biết cái quyền năng duy chủ của phần hồn họ bao giờ.
Ông vua làm chúa quốc dân về phần xác nơi mặt địa cầu này, làm chúa một nước mà thôi. Về phần xác tức nhiên về phần Ðời, chớ họ không có quyền làm chúa về phần hồn.
Làm chúa về phần hồn duy có Ðức Chí Tôn mà thôi. Ngày giờ nầy Bần Ðạo đứng tại nơi đây xin thú thật với con cái của Ngài, người thay thế phần xác của Ngài là Hội Thánh, Hội Thánh là phần xác của Ðức Chí Tôn tại thế đó vậy.
Bần Ðạo dám tự xưng là Giáo Chủ. Vị Giáo Chủ, tức nhiên người thay thế hình ảnh cho Ðức Chí Tôn, đặng làm Chúa phần hồn toàn mặt địa cầu nầy.
Nhưng Bần Ðạo chỉ biết làm phận sự, làm tôi cho con Ðức Chí Tôn, thay thế hình ảnh của Ngài đặng làm bạn làm anh em với con cái của Ngài nơi mặt địa cầu nầy mà thôi, chớ chưa hề biết làm chủ. Cả Hội Thánh cũng vậy chỉ làm bạn, làm anh em dìu dắt con cái Ngài về phần hồn đặng đoạt cơ giải thoát mà thôi.
Nếu nói lớn là lớn về phần hồn, nói nhỏ là nhỏ về phần xác. Chính máu thịt Việt Nam ở trong huyết quản của Bần Ðạo, Bần Ðạo là chủng tộc Việt Nam, ở trong phong tục Việt Nam.
Ngoài ra địa vị Giáo Chủ thì Bần Ðạo là Phạm Công Tắc là công dân trong một nước, là tôi của nhà vua, Bần Ðạo chỉ làm thầy giáo Ðạo mà thôi.
Khổng Giáo của chúng ta có đặt địa vị hàng phẩm lớn nhỏ là:
Ba phẩm đó nó trật tự không thể luận được.
Trong nước Bần Ðạo là vị Sư mà thôi, Bần Ðạo có thể nói là vị Giáo Chủ. Bần Ðạo có thể lớn hơn các nước ngoài kia về phần hồn, mà cái hồn ấy do mạng lịnh của Ðức Chí Tôn chớ không phải của Bần Ðạo.
Làm Giáo Chủ như Bần Ðạo, ngồi bốc cơm ăn cũng không thẹn, mà lên địa vị Quốc Sư cũng không ngao ngán; không lớn hơn ai mà nhứt định không nhỏ hơn ai.
Từ đây đến sau con cái của Ðức Chí Tôn nên hiểu biết cái cơ quan hữu vi nầy. Nào là đài cát vinh diệu cả tấn tuồng ấy không có giá trị gì đối với chúng ta, chúng ta đã chê bỏ nó rồi.
Nếu theo chơn Ðức Chí Tôn, con đường thiên lý theo Ngài vào con đường Thiêng Liêng Hằng Sống, chớ không phải ở cõi tạm nầy. Nếu chúng ta biết cảnh thiệt của nó thì chúng ta không có giá trị gì hết, mà không có giá trị tức nhiên không có hàng phẩm nào đặc biệt hết.
Vậy sau nầy ai có hỏi, nói không lớn không nhỏ gì hết... Lớn là lớn cảnh Thiêng Liêng Hằng Sống. Nhỏ là nhỏ cảnh tạm này, phải cho biết hai cái đó thì đủ.
Thuyết Ðạo QIII tái bản / tr75