Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 |
Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 |
17. Cung Hiệp Thiên Hành Hoá Luận Về Năng Lực Của Luật Thương Yêu Và Pháp Công Chánh
Kỳ trước, khi thuyết về cuộc thiệt chiến tại Cung Hiệp Thiên Hành Hóa về mặt luật các nền tôn giáo, Bần Đạo có thuyết sơ luật pháp mà Đức Chí Tôn đã dành cho Thánh Thể của Ngài đặng thi hành Đệ Tam Giao Ước.
Bần Đạo có hứa sẽ thuyết minh cái quyền năng của luật thương yêu và pháp công chánh. Lúc mới mở Đạo Cao Đài, Bần Đạo có nói sơ qua cái quyền năng của Đức Chí Tôn.
Lúc đó Đức Chí Tôn chưa công bố tờ Giao Ước Thứ Ba cho nhơn loại, nhưng Đức Chưởng Đạo đã có tả sơ qua cho chúng ta hiểu rằng Đức Chí Tôn buộc Thánh Thể của Ngài và toàn nhơn loại phải tùng khuôn luật thương yêu và pháp công chánh.
Khi đó Bần Đạo có hỏi Ngài: “Thầy là Thầy, Cha là Cha. Sao Đức Chí Tôn lại xưng bằng cả Thầy lẫn Cha ?”
Đức Chưởng Đạo nói: “Cha thì đáng Cha, Thầy thì đáng Thầy.” Nói đến đây Bần Đạo sẽ nhắc lại bài thi:
Tức là Đức Chưởng Đạo cho hiểu trước, theo Đệ Tam Giao Ước, Đức Chí Tôn sẽ buộc nhơn loại, nhứt là Thánh Thể của Đức Chí Tôn phải thi hành luật thương yêu và pháp công chánh.
Bây giờ Bần Đạo thuyết về cái năng lực của luật thương yêu và pháp công chánh. Chẳng cần tìm đâu xa, chúng ta cũng thấy trước mắt chúng ta tất cả các cơ quan tạo đoan hữu hình đều được tạo ra bởi luật thương yêu.
Con vật gì cũng có tình yêu thương đôi lứa. Thoảng như không có tình thương đôi lứa, thì không sanh sản con cái được. Nếu loài người không có tình thương đôi lứa thì không nên chồng nên vợ và không thể có con nối dòng, truyền tử lưu tôn cho loài người đặng.
Từ tạo thiên lập địa đến giờ, dầu vạn vật hay là con người cũng thế, muốn đạt ngôi vị cao trọng hơn nữa thì phải tuân theo luật yêu thương đã định bởi Ngọc Hư Cung588 và Tây Phương Cực Lạc, tức Cực Lạc Thế Giái.
Và nơi thể hiện đủ tinh thần luật thương yêu ấy là cơ quan tạo đoan cả vạn vật trong Càn Khôn Vũ Trụ này, tức là Cung Diêu Trì của Đức Phật Mẫu đó vậy.
Nói thật, nếu Đức Chí Tôn không có tình thương yêu, thì Ngài không phân ra đệ nhị xác thân để tạo ra Càn Khôn Vũ Trụ hiện nay. Cũng như ta, nếu chúng ta sợ cái cơ quan tạo đoan ấy (tức nhiên tạo đời của mình), nếu nam nữ sợ làm vợ làm chồng thì đâu có tạo ra đời của mình.
Phải có tình ái nồng nàn mới nên chồng vợ được. Không phải tình thương yêu chỉ có trong chuyện vợ chồng mà thôi mà còn có trong những quan hệ rộng lớn hơn nữa, như tình yêu nòi giống, quốc gia, chủng tộc và nhân loại.
Bởi vậy cho nên khi Khổng Phu Tử lập Nho Giáo, Ngài lấy nhơn luân làm căn bản. Nhơn luân chặt chịa mạnh mẽ chắc chắn lắm cho nên Nho Tông của Ngài để lại hơn hai ngàn năm vẫn còn nguyên uy lực của nó.
Do đó bây giờ Nho Tông vẫn còn mạnh mẽ đủ sức chuyển thế. Căn bản nhơn luân chỉ phát xuất từ tình thương. Ấy là luật thương yêu Đức Chí Tôn buộc phải theo. Đã ký Giao Ước với Ngài thì phải thi hành cái luật ấy. Tờ Giao Ước này, nhân loại ký với Ngài phải cho có hiệu nghiệm.
Ngài buộc phải ký với Ngài và phải thi hành để cho chúng ta khỏi phải bội ước bởi vì đã hai kỳ ký Giao Ước với Ngài trước đây chúng ta đều bội ước.
Trong hai kỳ trước, Ngài có bắt buộc thi hành luật ấy hay chăng ? Sao không có, có chớ! Chỉ tại Ngài không nói với nhơn loại. Không nói tức không buộc, không buộc thì nhân loại không làm. Đã có định luật mà không buộc thì không có hiệu quả.
Kỳ này Đức Chí Tôn không những nói mà còn bắt buộc. Ngoài luật thương yêu, lại buộc phải thi hành quyền công chánh nữa. Chúng ta không cần tìm đâu xa, hãy nhìn ngay những cơ quan dưới thế này.
Nếu không có công bình về tâm lý, không có mực thước công lý, thì Bần Đạo dám chắc rằng tất cả những cơ quan đó không còn tồn tại đến bây giờ được.
Tuy nhiên, có một khuyết điểm là chúng ta ngó thấy một trường hỗn loạn, tương tàn tương sát với nhau khi con người muốn thi hành công lý, tức nhiên lấy cân công chánh làm mô giới cho cơ quan trị thế.
Hiển nhiên không thể chối cãi được, việc nhơn loại đang loạn lạc bởi vì công chánh chỉ có nơi miệng lưỡi của loài người. Công bình mà vạn quốc đương nói bây giờ chỉ là một phương pháp để lường gạt tâm lý nhơn loại mà thôi.
Thiên hạ dùng cân công bình để tượng trưng cho công lý, nhưng thế gian này chưa có công lý. Mạnh thì công lý của họ khác, giàu thì công lý của họ khác, sang thì công lý của họ khác, vinh hiển thì công lý của họ khác, nghèo thì công lý của họ khác.
Cái công lý của nhơn loại bây giờ là công lý giả, bởi thế cho nên mới có trường hỗn loạn, tương tàn tương sát với nhau. Phải chi thiên hạ quả quyết đem công lý đặng cân phân cùng các chủng tộc nơi mặt địa cầu này cho ra thiệt tướng, thì thiên hạ đâu có tương tàn tương sát với nhau đến nỗi máu sông xương núi.
Người ta chỉ dùng lời nói và tiền bạc đặng phô trương lòe loẹt cái nghĩa lý công chánh của họ, chớ chưa có đoạt đặng công chánh thật sự. Vì cớ đó, con người chưa có luật công bình bác ái thật sự dưới thế gian này.
Cho nên Đức Chí Tôn buộc cả con cái của Ngài, nhứt là Thánh Thể của Ngài, phải thi hành cho được thiệt tướng.
Bởi vậy mới có Thánh Ngôn của Ngài rằng: “Ngày giờ nào các con dòm thấy một lẽ bất công nào nơi mặt thế gian này thì ngày giờ ấy chưa thành Đạo”.