Click here to sort by Book Click here to sort by Author Click here to read previous Book Click here to read next Book
Column 1 of row 1 Column 2 of row 1
Column 1 of row 2 Column 2 of row 2
↻ Close
ID22019 - Chương : 21. Đức Hộ Pháp Thuyết Về Chơn Linh Và Thể Xác Trước Khi Đến Ngọc Hư Cung
Sách : Con Đường Thiêng Liêng Hằng Sống & Đức Hộ-Pháp PHẠM CÔNG TẮC
Tác Giả : Đức Hộ Pháp PHẠM CÔNG TẮC (1890-1959)

21. Đức Hộ Pháp Thuyết Về Chơn Linh Và Thể Xác Trước Khi Đến Ngọc Hư Cung



21. Đức Hộ Pháp Thuyết Về Chơn Linh Và Thể Xác Trước Khi Đến Ngọc Hư Cung.
Đêm 12 tháng 1 năm Kỷ Sửu (09–02–1949).
ĐỨC HỘ PHÁP Thuyết đạo tại Đền Thánh.

Đêm nay chúng ta rủ nhau dục tấn trên Con Đường Thiêng Liêng Hằng Sống.

Chúng ta đã làm người đồng dong ruổi trong con đường đạo của Đức Chí Tôn, đến truyền giáo nơi mặt thế gian này. Chính ta đem lại điều bí yếu hơn hết là cái triết lý cao siêu về Đạo Giáo của Ngài.

Trước khi chúng ta đến quan sát các cơ quan chánh trị của Càn Khôn Vũ Trụ nơi Ngọc Hư Cung, chúng ta cũng nên hiểu mình là gì và hiện giờ mình đương làm gì cái đã. Đừng để có chuyện bất ngờ như là trận thiệt chiến nơi Cung Hiệp Thiên Hành Hóa.

Bần Đạo đã thuyết minh con người có hai phần quan trọng:

  • 1. Chơn Linh, là phần huyền bí do Đức Chí Tôn ban cho.
  • 2. Thể-Xác do Đức Phật Mẫu tạo ra.

Chơn Linh là phần vô hình chí linh chí thiện. Phần này sẽ tiến hoá mãi mãi, lên cho tới các phẩm vị Thần, Thánh, Tiên, Phật.

Thể xác là phần hữu hình. Từ trước, các tôn giáo đã tỉ con người chẳng khác như một vị Thiên Thần cỡi một con vật. Các nhà triết lý từ thượng cổ đến giờ đưa ra không biết bao nhiêu thí dụ về điều này.

Như tôn giáo bên Pháp có câu: “La Belle et la Peine” (Nàng Tiên và con Thú). Các đạo giáo nơi nào cũng vậy, đều phân biệt hai phần hiển nhiên.

Tỷ như bên Á Đông Phật Giáo của chúng ta đã có hình tượng Đức Văn Thù Bồ Tát cỡi con Bạch Tượng, Đức Từ Hàng Bồ Tát (Đức Quan Âm Bồ Tát) cỡi con Kim Mao Hẩu, Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát cỡi con Đề Thính, hay Bát Tiên kỵ thú vân vân.

Tất cả là thí dụ về hai phần Hồn và Xác của loài người đó vậy. Nói rõ hơn nữa chẳng khác nào như cơ quan tạo đoan nơi mặt thế này như là hôn nhân vợ chồng, chẳng hạn. Chúng ta ngó thấy chẳng hề khi nào một người mà xây dựng gia đình đặng.

Phải đồng tâm, đồng trí với nhau mới đặng, nhứt là hai cái tâm hồn phải hoà hợp với nhau. Dù hoàn toàn khác nhau, hai tâm hồn phải liên quan mật thiết với nhau. Luật tạo đoan cốt yếu buộc loài người phải để ý tìm lấy người phối ngẫu của mình.

Đến tuổi cập kê rồi mà chưa định đôi gả lứa thì dường như thiếu điều gì đó. Điều đó chính là hôn nhân. Luật tạo đoan đã buộc người nam với người nữ phải cư xử với nhau sao cho điều hòa thân ái, sao cho được quân bình không chênh, không lệch. Đặng chi ?

Đặng dạy chúng ta rằng trong thân thể của chúng ta thiên thần và con vật có thể hoà hợp với nhau. Phải tìm phương thế phù hợp với nhau để đồng sống, đồng tăng tiến lên tới phẩm vị thiêng liêng nguyên thuỷ, tức là Ngươn Linh của họ.

Cả thảy khuôn luật ấy khiến cho chúng ta tự đặt một câu hỏi: Con vật với người có đồng luật với nhau chăng ? Không, con vật nó có luật riêng của con vật, con người có luật riêng của con người.

Ấy vậy trong thân thể của chúng ta, con vật phải theo khuôn luật của con vật. Còn về phần thiêng liêng nó có luật thiêng liêng. Hai khuôn luật ấy không có tráo đổi với nhau đặng. Như chúng ta ngó thấy hiển nhiên trước mắt, con người và con vật không đồng phẩm, không đồng tánh, không đồng chất.

Phương sống của con vật không đồng với chúng ta. Chúng ta không thể gì đem cơm đưa cho con ngựa mà nó ăn. Chúng ta cũng không thể gì ăn cỏ hay chạy bằng bốn cẳng cả ngàn dặm đặng.

Ngược lại, con ngựa không thể gì ngồi đồng bàn với chúng ta đặng. Con vật tức nhiên là xác thịt chúng ta đang mang đây, còn Ngươn Linh tức nhiên là Linh Hồn. Hai phần này không thể gì đồng với nhau, hiệp với nhau đặng. Hai phần ấy vẫn tách biệt với nhau, không thể gì hiệp một.

Những điều mà thiên hạ đã nói như là: Khi đạt đạo ta có thể “Bạch Nhựt Chi Thăng” biến hóa vô cùng. Không có đâu! Đó chỉ là mỵ thuật và mỵ pháp! Nếu có thì Đức Tam Tạng khi đi thỉnh kinh rồi đâu có bỏ xác trôi giữa giòng sông.

Chúng ta đạt đạo nghĩa là đạt cả cơ quan bí mật thiêng liêng về phần linh hồn. Phần xác thịt của chúng ta không thể đạt đạo. Nó là con vật, nó phải tùng theo luật hữu sanh hữu hoại của nó. Chỉ có Đệ Nhị Xác Thân của chúng ta (lời tục gọi là Vía) mới đạt đạo nơi cửa Thiêng Liêng Hằng Sống mà thôi.

Ấy vậy, nơi cửa Ngọc Hư Cung là nơi cầm quyền chánh trị của Càn Khôn Vũ Trụ, thì các Linh Hồn tuân theo luật của Càn Khôn Vũ Trụ. Luật ở đó không đồng với mặt luật nơi thế gian này.

Hai mặt luật trong hai nền chánh trị khác nhau. Luật Trời không thể gì hiệp một với luật thế gian, cho nên có nhiều cơ quan trên Càn Khôn Vũ Trụ khác hẳn với các cơ quan nơi thế gian này.

Dầu rằng hai nền chánh trị có tương liên mật thiết, nhưng không tương hiệp cùng nhau đặng. Không thể lấy hình luật trị thế gian này đem trị phần hồn được vì không giống nhau.

Chúng ta phải biết chúng ta đi tìm gì đây ? Đi tìm cơ quan nào làm cho Ngươn Linh chúng ta đoạt đặng ngôi vị trên Cõi Thiêng-Liêng kia, thậm chí đoạt phẩm vị tối cao tối trọng là Phật vị.

Chúng ta làm phương thế nào đoạt cho đặng đức tánh của Đức Chí Tôn, là Chúa Tể Càn Khôn Vũ Trụ. Chính Ngài là một vị Phật, một vị đã tạo ra Càn Khôn Vũ Trụ và sản sanh các vị Phật khác. Chúng ta làm phương thế nào mà đoạt vị đặng cũng như Ngài vậy.

Chẳng khác nào như ở cơ quan hữu hình, đứa con bao giờ cũng muốn làm, quyết làm sao cho giống tính chất ông cha. Cha làm được cái gì thì con cũng cố làm được cái nấy. Tánh đức thiên nhiên ấy không gì lạ hết.

Bần Đạo đã thuyết minh rằng các Chơn Linh của loài người, bất kỳ một cá nhân nào, cũng đều muốn làm Ông Trời. Dầu cho họ hèn hạ phàm tục thế nào đi nữa, bao giờ họ cũng muốn làm Ông Trời. Họ luôn luôn ngưỡng vọng và muốn đoạt phẩm vị ấy. Trong Càn Khôn Vũ Trụ luôn có một sức mạnh giục thúc bỏ con vật đi đặng tiến lên phẩm vị Phật.

Triết lý ấy hiển nhiên trước mắt chúng ta không thể gì chối cãi được. Chúng ta không muốn sống hèn hạ. Thể xác chúng ta là con thú hèn hạ. Nó chỉ có ích lúc còn khoẻ mạnh tới chừng bạc nhược tiều tụy thì nó phải chết đi.

Con ngựa lúc còn tráng kiện, ta cỡi nó dong ruổi đường xa thiên lý, tới chừng nó yếu tha già thảy thì nó phải chết. Nếu chúng ta không coi con vật hơn ta, thì cũng không thể coi Xác Phàm này hơn Ngươn Linh của ta.

Vì lẽ ấy mà các nhà trí thức từ thượng cổ đến giờ đã cần cù tìm tàng, nạo cả trí óc kiếm nguyên do cái sống của mình. Họ tìm hiểu coi tại sao Ngươn Linh của họ phải ở trong một con vật ? Nhờ có tâm linh và tánh linh mà họ mới là con người, bằng chẳng vậy thì họ chỉ là con vật bạc nhược, không bao giờ họ thắng nổi muôn loài.

Vì cớ mà chúng ta thấy chẳng bao giờ loài người dám bỏ đạo đức. Nếu họ bỏ đạo thì họ chỉ là con thú mà thôi. Họ muốn tìm tàng thế nào đem đạo đức để lập giá trị cho sự sống của họ.

Ấy vậy kỳ này Bần Đạo đã mở màn bí mật ra cho chúng ta thấy, coi chúng ta phải tìm cái gì ? Rồi kỳ tới Bần Đạo sẽ dắt cả thảy tới Ngọc Hư Cung đặng quan sát nền chánh trị của Càn Khôn Vũ Trụ cho tường tận.

More topics .. .