Column 1 of row 1 | Column 2 of row 1 |
Column 1 of row 2 | Column 2 of row 2 |
19. Cung Hiệp Thiên Hành Hoá Luận Về Đạo Cao Đài Đem Hạnh Phúc Cho Nhơn Loại
Kỳ thuyết pháp trước Bần Đạo đã nêu một câu hỏi: Đạo Cao Đài có thể đem hạnh phúc cho nhơn loại, tạo hòa bình làm cho đại đồng thiên hạ đặng chăng ? Đã hỏi tức nhiên phải trả lời.
Chúng ta chẳng nên chỉ biết tin nơi Đức Chí Tôn mà thôi, mà còn phải biết Ngài đến tạo nền tôn giáo cốt yếu là đến ký tờ Giao Ước với nhơn sanh, tạo hạnh phúc cho nhơn sanh, và làm cho thiên hạ hưởng đặng thái bình nơi mặt địa cầu 68 này.
Và chúng ta dám quả quyết để đức tin chắc chắn rằng việc đó thế nào cũng thành tựu. Nhứt là Anh Cả thiêng liêng của chúng ta, Đức Lý Giáo Tông đã nói:
Nghĩa là Đạo Cao Đài đã thành hình và sẽ từ từ đi lên cho đến cái địa cảnh vô đối của nó.
Ta chán biết việc ký kết giao ước dưới thế gian này ra sao rồi, nhứt là giữa các liệt cường với nhau. Nào là khoản này, khoản nọ, khoản kia đủ thứ, không biết mấy khoản mà nói.
Với Đức Chí Tôn chỉ có hai khoản mà thôi:
Từ thử, ta chưa ngó thấy giao ước nào đơn giản mà lại đầy uy quyền như thế! Tuy nhiên, hai điều khoản này rất khó thực hiện! Không biết đến khi nào loài người mới thực hiện đặng!
Chúng ta đã hiểu và tin rằng thế nào cũng thực hiện được, nhưng chỉ không biết là lúc nào mà thôi. Hiện giờ ta chỉ lấy trí tri để hiểu làm thế nào mà Đạo Cao Đài có thể đem hạnh phúc cho nhơn loại và tạo hòa bình cho thiên hạ trên toàn thế giới.
Lấy trí tri tìm hiểu, thì chúng ta thấy quyền năng của luật thương yêu là vô đối kể từ khi có loài người đến giờ. Rõ ràng nếu không có sức mạnh vô biên của luật thương yêu, thì Đức Phật Thích Ca chưa có lập thành Phật Giáo được.
Khi Ngài tu luyện bằng cách tuyệt thực, có Kiều Trần Như và bốn người bạn theo Ngài. Những người này không phải theo Ngài làm môn đệ, mà theo coi Phật có đoạt pháp đặng chăng ?
Đến chừng Ngài từ trên đảnh núi tuột xuống và ăn uống trở lại bình thường, họ bỏ đi vì cho rằng Ngài đã qui phàm rồi, không có đoạt pháp chi hết. Tới chừng Ngài đi thuyết giáo, Ngài tìm lại bốn người ấy. Bấy giờ biết rõ Ngài tu hành chơn thật, họ mới đi theo học đạo. Trong bốn người, chỉ có hai người trọng yếu hơn hết. Nhưng rồi đến cuối cùng chỉ còn có một người đoạt pháp mà thôi.
Đạo Tiên, Lão Tử có một người môn đệ và một đứa ở là Từ Giáp biết đạo của Ngài. Duy có ông Doãn Hỷ theo Đức Lão Tử đoạt phép truyền giáo mà Đạo Tiên còn tồn tại đến ngày nay.
Đạo Khổng, tuy vân Đức Khổng Tử có tam thập lục Thánh, thất thập nhị Hiền, tam thiên Đồ Đệ, nhưng không biết chắc là có người nào đoạt đạo. Duy có một người là Thầy Sâm được xem là môn đệ xuất sắc. Bằng cớ là buổi chung qui Ngài kêu Sâm nói: “Sâm hồ, ngô đạo nhứt dĩ quán chi”
Đức Chúa Jésus Christ có một nửa người môn đệ mà thôi, bởi ông Pièrre chối đạo ba lần. Sau đó phải ăn năn khóc lóc với Bà Maria mà xưng tội mình.
Đức Mahomet có người môn đệ đầu tiên là phụ nữ mà đạo Hồi Hồi đã thành vậy.
Suy ra, chỉ có thương yêu, dù từ một người hoặc nửa người, mà các vị Giáo Chủ đã lập thành tôn giáo tại mặt thế này. Chúng ta xét lại thấy Đạo Cao Đài còn hạnh phúc hơn các nền tôn giáo trước, bởi xét kỹ ra thì có ba người. Vậy là nhiều hơn thiên hạ rồi.
Nền tôn giáo của Đức Chí Tôn tạo dựng thành công là do quyền năng vô đối của Ngài. Trong đó các vị thừa mạng lịnh của Ngài đã vẽ nên hình, nắn nên tướng. Xin kiếu lỗi cùng con cái của Ngài, Bần Đạo nói ra điều này không phải là tự kiêu tự đắc, nhưng chính tay Bần Đạo cũng góp một phần khá lắm.
Vì cớ Bần Đạo rủ chúng ta dùng phép hồi quang phản chiếu đặng thấy rõ mình trở thành một phần tử trong Đạo Cao Đài là vì tình thương yêu. Hễ mình thấy được sự thật đó, thì mình có thể suy ra các bạn đạo khác cũng vì tình thương yêu mà vào Đạo.
Được kết hợp bằng thương yêu, nên Đạo Cao Đài là một khối thương yêu vô tận vô biên. Hình thể Đạo đẹp đẽ là nhờ chúng ta vẽ bằng cây viết “thương yêu”. Từ đó Thánh Thể của Đức Chí Tôn sẽ dựa theo mà dẫn đường cho nhân loại về với Ngài.
Ta không hề mơ vọng và cũng không lường gạt tâm lý nhơn sanh. Mọi người đều thấy rõ ràng quyền năng nào đã tạo thành quyền lực của Đạo ngày nay. Chính tình thương yêu đã tạo ra Quyền Đạo ngày nay.
Nếu do thương yêu lập thành thì không có quyền năng nào tàn phá Đạo đặng. Có sợ chăng là sợ lòng thù hận. May thay cả thù hận cũng không tàn hại được Đạo bởi đã có bàn tay Thiêng Liêng gạt thù hận ra khỏi rồi.
Đạo đã nên hình bởi sự thương yêu, và trưởng thành trong sự thương yêu. Tình thương yêu càng lớn lên thì càng tráng kiện và sẽ làm chúa cả lòng thù hận.
Bần Đạo đã quả quyết đánh tan thù hận, khi các chi phái dùng quyền lực đặng chiếm ngôi vị của Chí Tôn để tại mặt thế gian này. Bần Đạo đã can đảm dùng quyền của mình đánh ngã hết đặng bảo trọng hình tướng thiêng liêng của Đạo.
Kết quả là Bần Đạo lỗ vốn cũng nhiều vì đã gánh lấy cả thù hận ấy. Nhưng Bần Đạo đã bảo tồn đặng hình thể của Đức Chí Tôn cho trọn thương yêu, không để cho hoen ố, nhơ bợn.
Tại sao mà Bần Đạo dám thí mình gánh vác thù hận đặng bảo trọng tổ chức Đạo ? Bởi biết đó là hình ảnh của quyền trị thế trong tương lai. Nếu không giữ cho hình thể Đạo cho trọn vẹn, thì ta sẽ lưu lại kiểu vở thô bỉ nhơ nhớp, không thể gì làm thầy thiên hạ đặng.
Các chi phái hồi đó dùng cường quyền mà đoạt vị. Bần Đạo là Hộ Pháp nắm giữ Chơn Truyền của Đức Chí Tôn trong tay đây, mà lại để cho họ đoạt ngôi soán vị trong nền chơn giáo của Chí Tôn như các đời vua chúa ngày trước sao ?
May thay, tà quyền ấy không thắng được Thánh Thể của Chí Tôn. Nó đã bại trận bởi có người cầm luật pháp oai nghiêm, tức là cầm cây huệ kiếm trong tay đặng gìn giữ.
Nền chơn giáo có nên hình được thì mới có uy lực để tạo quyền cho nhơn sanh tại mặt địa cầu này trong tương lai đặng.